Đào Hôn – Chương 3

[3/5]

9.

Nếu đã như thế, lý do Lăng Dương đào hôn cũng dễ hiểu, bởi vì hắn không thích nữ nhân!

Nhưng bây giờ ta nữ giả nam trang, hắn coi ta là nam nhân, chẳng phải ta sẽ gặp nguy hiểm sao?

Sau đó ta nghĩ đến phản ứng đêm qua của hắn…

Ta thấy không ổn rồi, phải tranh thủ thời gian thu gom trang sức chạy thôi!

Nghĩ như thế nào cũng thấy không an toàn, nếu thân phận của ta không bị vạch trần thì sẽ bị hắn ý tới. Mà nếu bị vạch trần, một nữ tử cải trang thành nam nhân trà trộn vào quân đội, đó cũng là tội lớn!

Không , ta phải chạy nhanh thôi!

Nhưng quân doanh canh phòng nghiêm ngặt, muốn trốn cũng không phải chuyện dễ, huống chi ta và Lăng Dương ngủ chung một doanh trướng, nửa đêm ho he gì thì sẽ bị hắn phát hiện ngay.

Ta nào có cơ hội chạy trốn chư?

Ở trong doanh trướng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ta cũng nghĩ ra một kế sách vẹn toàn.

Sức khỏe bình thường lại, ta tiếp tục theo hầu Lăng Dương. Chỉ có điều ta bắt đầu quan sát, ý thời gian của đội tuần tra.

Đêm có tổng cộng ba đội tuần tra, cứ hai canh giờ sẽ thay ca một lần, lúc thay ca có một khoảng thời gian trống ngắn ngủi, nếu ta muốn chạy thì chỉ có thể rời đi vào giờ Hợi hoặc giờ Sửu lúc thay ca… Chỉ cần tránh khỏi tai mắt của Lăng Dương là thành công.

Ta lẻn thân với đại ca nấu bếp, đổi một bình rượu mạnh, đại ca nhà bếp , dù là trâu, uống hết một bình này cũng say ch//ế.t!

Lăng Dương bị chuốc say cũng chính là thời cơ cho ta chạy trốn!

10.

Mùng một tháng Chín, đêm tối không ánh sáng, rất thích hợp chạy trốn.

Ta đã chuẩn bị xong rượu, Lăng Dương vừa vào, ta đã kéo hắn ngồi xuống uống vài chén.

Hắn kinh ngạc : "Đang yên đang lành sao lại muốn uống rượu?"

Ta ra vẻ bi thương: "Tướng quân, tâm trạng của thuộc hạ không tốt, có thể uống vài chén với thuộc hạ không?"

"Làm sao ?"

Lăng Dương vừa hỏi vừa ngồi xuống đối diện, cầm bầu rượu rót đầy chén cho hai bọn ta.

Ta lý do đã bịa sẵn: "Thật ra ta có ý trung nhân, là tiểu thư khuê các hiền lương thục đức, phụ mẫu của nàng ấy không đồng ý hôn sự của bọn ta, thế nên ta mới rời khỏi kinh thành."

Như cũng có thể ám chỉ cho Lăng Dương biết "ta" thích nữ nhân, bảo hắn đừng nhắm vào ta!

Lăng Dương nâng chén rượu lên: "Buồn vì ? Mượn rượu tiêu sầu, chờ ngày mai tỉnh rượu, những chuyện phiền lòng này sẽ tan thành mây khói, nào, cạn!"

Hắn uống một hơi cạn sạch, sau đó ta, ánh mắt kia tựa như đang trách ta lề mề.

Ta vốn định chuốc say hắn, đương nhiên không định uống rượu, vì thế thở dài: "Tướng quân, ta đau lòng quá..."

"Đau lòng thì uống rượu đi, chúng ta không say không nghỉ!"

Lăng Dương không lời nào, đưa tay đoạt lấy ly rượu của ta, một tay nắm cằm ta, đổ cạn chén rượu mạnh vào miệng ta!

Chất lỏng nóng rát chạy dọc từ khoang miệng xuống cổ họng, ta ho khan không ngừng, nước mắt cũng chảy ra.

Hắn hài lòng gật đầu: "Nam tử hán, cạn ly không mất hào khí!"

Hào khí con quỷ nhà ngươi!

Ta bị hắn chọc giận, rưng rưng nước mắt, lại rót đầy một chén cho hắn: "Tướng quân, uống!"

Lăng Dương không hai lời, bưng chén rượu lên, cạn rồi lại rót cho ta một ly.

Nhìn chất lỏng trong vắt nóng bỏng, dạ dày của ta quặn đau.

Ta hiểu, muốn chuốc say Lăng Dương. Trừ phi tửu lượng của ta tốt hơn hắn. Nhưng hắn đã uống hai chén rượu mạnh mà vẫn tỉnh táo, ta nghĩ kế hoạch này thất bại rồi.

Vốn định từ bỏ tướng quân lại không cho. Hắn vừa giúp ta giải sầu, vừa nhanh tay rót rượu, quyết không chuốc say ta sẽ không bỏ qua.

Tuy hắn có lòng tốt, ...

Cuối cùng ta say ngã chổng vó.

11.

Khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, ta nằm trên sập của mình, quần áo trên người vẫn còn nguyên, chắc là chưa bị lộ gì.

Hậu quả của say rượu là đầu đau như búa bổ, ta thừ người một hồi lâu mới đỡ đầu nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua

Ký ức đêm qua như đã tan thành từng mảnh, ta cố gắng nhớ lại mà chỉ nhớ đôi câu vài lời, có vẻ như không gì vượt quá giới hạn, sau đó nôn...

Trong đầu lóe lên một ý nghĩ!

Ta nhớ mang máng hình như mình đã lời gì đó không nên , hình như mắng Thánh thượng không có mắt, loạn điểm uyên ương?

Xong rồi, thế là vô cùng bất kính!

Lăng tướng quân đã nghe thấy, hắn có thể định tội chém đầu cả nhà ta!

Vốn đã mang tội, bây giờ tội càng thêm tội...

Đầu của ta, cuối cùng vẫn không giữ !

Đương lúc tuyệt vọng, đột nhiên nghe thấy tiếng quát khẽ bên ngoài trướng: "Sao Lăng ca ca còn chưa trở lại?"

Giọng của Dương đại ca lập tức vang lên: "Tổ tông của tôi ơi, tướng quân một ngày trăm công ngàn việc, nào có thời gian rảnh rỗi bên người?"

"Vậy ta ở trong doanh trướng của huynh ấy chờ là !"

Nữ tử xong thì vén rèm đi vào doanh trướng, vừa lúc chạm mắt với ta.

12

Cũng nữ giả nam trang, nàng ấy thì trang điểm rất cầu kỳ, mặt thoa phấn thơm, kẻ lông mày, tóc cũng búi lên, tuy là cải trang thành nam nhân không giấu đường cong lung linh, nét đẹp hoạt bát đáng .

So sánh ra, trông ta thô kệch đơn điệu, mặt không trang điểm, mặc đồ của chân chạy việc trong quân đội. Hai bọn ta đứng cạnh nhau mà như minh châu và cục đất.

"Đây là ai?" Nữ tử kia nghiêm giọng hỏi.

Dương đại ca vội : "Hắn là văn thư hầu hạ tướng quân, Minh nương, quân doanh là chỗ của nam nhân, ngươi đừng chuyện nữa, mau về kinh thành đi..."

Minh nương chỉ vào ta: "Chỗ của nam nhân, thế dựa vào đâu mà nó lại có thể ở đây?"

Dương đại ca ngu ngơ: "Kiều Đình ở đây... Thì sao?"

Có vị Minh nương này mẫu mà Dương đại ca vẫn chưa nhận ra ta là nữ nhân?

Cũng không biết nên vui hay buồn nữa, ta vội vàng thu gọn sập lại, pha một chén trà cho Minh nương, để nàng ấy ở trong trướng.

Đợi người bên trong nghỉ ngơi, ta và Dương đại ca bèn chạy ra ngoài.

Nghe Dương đại ca , ta mới biết , nương này tên là Minh Châu, là ái nữ của lão tướng quân, là thanh mai trúc mã của Lăng tướng quân, biết bọn ta hạ trại ở ngoại ô phía Tây kinh thành thì lén chạy tới.

Nàng ấy cảm mến Lăng tướng quân, vì tính cách kiêu căng, thường xuyên đến quân doanh chơi nên Lăng tướng quân chẳng thèm đoái hoài gì đến nàng ấy.

Ta chợt nảy ra suy nghĩ, không nhịn hỏi Dương đại ca: "Có phải tướng quân thích Minh Châu nương nên mới đào hôn không?"

"Không phải, tướng quân chỉ coi Minh nương là muội muội." Dương đại ca liếc ta: "Không ngờ ngươi lại biết chuyện tướng quân đào hôn đấy?"

Ta đáp đại hai câu, vừa hay Lăng Dương trở về. Chỉ với một ánh lạnh lùng, ta lập tức rụt cổ ngoan ngoãn về doanh trướng hầu hạ.

Minh Châu tiểu thư ở trong trướng bực bội, vừa thấy Lăng tướng quân thì như tìm đấng cứu thế, môi hồng chúm chím: "Lăng ca ca!"

Lăng Dương nhíu mày: "Sao thế?"

Minh Châu chỉ vào ta: "Đây là ai? Tại sao lại ở trong trướng của huynh?"

Lăng Dương cũng không hiểu: "Kiều Đình là tiên sinh văn thư của ta, sao ?"

Minh Châu giận dữ trợn mắt: "Tiên sinh văn thư? Lăng ca ca, huynh mù à!" Nàng vừa vừa sải bước về phía ta, túm chặt lấy áo ta.

"Minh nương!" Ta khẽ quát một tiếng, nắm chặt cổ áo của mình.

Minh Châu muốn kéo áo của ta ra: "Muội cho huynh thấy bộ mặt thật của nó!"

Nàng ấy là con nhà võ tướng, khỏe hơn người, ta không vùng ra , lòng như lửa đốt, thế là túm lấy búi tóc của nàng ấy!

"A!" Minh Châu hét lên, càng nắm chặt tay hơn.

Ta dở khóc dở , để tự vệ cũng chỉ có thể càng túm chặt búi tóc của nàng ấy. Hai người bọn ta như hai sợi dây thừng, quấn loạn lên, ai cũng không giãy ra !

Lăng Dương nhăn mày, cuối cùng nổi giận quát: "Hỗn xược, dừng lại ngay!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...