Vào đến sảnh đường, Nhã trang chủ cung kính hướng Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện ôm quyền:
“Hai vị công tử không biết xưng hô thế nào cho phải?”
Ngụy Vô Tiện Lam Vong Cơ, rồi quay sang hành lễ với Nhã Tịch:
“Tại hạ Ngụy Vô Tiện, Nhị ca ca của ta họ Lam, tự Vong Cơ.”
Nhã Tịch có chút khó hiểu vì cách gọi của Ngụy Vô Tiện cũng không tiện hỏi nhiều về mối quan hệ của hai người.
Nhã trang chủ cho người mang ra bộ ấm trà tinh xảo, hương thơm lan tỏa, đem hai chén trà đưa tới cho Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện.
Sau đó liếc bội kiếm bên hông Lam Vong Cơ:
“Lam công tử, bội kiếm của ngươi có phải là một danh khí, theo ta đoán nó có tên là Tị Trần.”
“Nếu Nhã trang chủ đã biết thì chắc hẳn biết y là ai.” Ngụy Vô Tiện thong dong .
Nhã Trang chủ mỉm :
“Tại hạ chỉ đoán thôi, khi nghe quý danh Lam công tử mới xác định ngươi là Lam Nhị tông chủ của Cô Tô Lam thị Lam Vong Cơ.”
Ngụy Vô Tiện đáp lời:
“Nhã trang chủ đúng là người hiểu biết rộng, chỉ bội kiếm liền đã biết lai lịch chủ nhân thật bái phục.”
“Ta lúc trước đã từng bôn ba giang hồ mấy năm, cũng muốn uy danh thiên hạ hành hiệp trượng nghĩa cứu giúp bá tánh, chỉ vì gia phụ… ”
Nhã Tịch buông mắt ngước cảnh vật phía xa xa bên ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp đã từng trải qua. Phụ thân không muốn hắn bôn ba giang hồ là muốn bảo toàn mạng sống của chính hắn, không thể vì hắn mà tự quyết định chuyện chung thân đại sự. Hắn thực sự muốn tung hoành tứ hải để như phải sớm thoát khỏi nơi này, đối với hắn nơi này là một cái lồng lớn đang dần dần chôn đi ước mơ, chôn đi thanh xuân vẫy vùng của một con người nuôi chí lớn, kể cả hắn cũng muốn tự mình cảm thụ, không phải thứ cảm người khác sắp đặt, mà là do trái tim chân thành của hai con người cùng chung chí hướng cùng quan điểm mà hình thành.
Cắt ngang suy nghĩ, Nhã Tịch ánh mắt xoay chuyển sang phía Lam Vong Cơ, lại thấy y nâng chén trà uống cạn định rót thêm chưa kịp thì người ngồi bên cạnh đã đoạt lấy ấm trà rót vào chén cho y, Lam Vong Cơ ánh mắt thâm nhếch mép đáp lại, dường như từ lúc gặp y đến hiện tại, nụ của y không dành cho bất cứ ai ngoại trừ hắc y ngồi bên cạnh.
Hành nhỏ trong nháy mắt cho Nhã Tịch có chút giật mình, nét trên môi dần thu liễm, hắn hiểu thì ra bọn họ là phu phu, hai người này nếu tách ra thì thật không có gì đáng , ở cùng một chỗ lại là cảnh sắc hoàn mỹ đẹp tuyệt trần.
Nhã Tịch tay nâng chén trà uống một ngụm, hương vị thật khác với ngày thường, lại nhớ đến điều gì đầu lưỡi trở nên chua ngọt lẫn lộn. Thật sự trên thế gian này hai nam nhân có thể gắn kết với nhau thật sao? Có thể không màng thị phi, không sợ đàm tiếu. Trên đời này người hiểu mong muốn chân chính của bản thân thật không nhiều.
Nhã Tịch bỏ qua suy nghĩ miên man hướng Lam Vong Cơ :
“Lam tông chủ nếu có cơ hội có thể cùng ngươi tỷ thí một lần không?”
Ngụy Vô Tiện thấy hắn chỉ ý Nhị ca ca nhà mình cảm giác khó chịu lại dâng lên, nghiêng mặt che Lam Vong Cơ lại chắn đi tầm của người đối diện.
“Ta cũng muốn cùng Nhã trang chủ tỷ thí một lần, đã lâu không có đối thủ cảm thấy thật là tịch mịch.”
Lam Vong Cơ kéo tay áo hắn ý muốn nhắc nhở: Ngươi nên khiêm tốn chút đi.
Ngụy Vô Tiện hiểu ý chỉ , vị trang chủ này tuy lúc nào cũng để tâm ở chỗ Nhị ca ca của hắn, cũng là người có tâm ý tốt, trên môi khi chuyện luôn là nụ thân thiện, giống như người đã rất lâu rồi không , đơn tịch mịch mà sống.
Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm: Ở đây chơi vài ngày cũng tốt, chí ích cũng không tốn tiền lại thiết đãi, vả lại nơi đây phong cảnh cũng thật đẹp.
Nhã Tịch hào hứng cầm lấy bội kiếm treo trên tường đưa lên trước mặt:
“Đã thì chúng ta ra ngoài đánh một trận xem sao.”
“Ta sợ ngươi sao.”
Không ngờ Nhã trang chủ này tính khí thật khẳng khái vừa vài câu là đã muốn tỷ thí rồi, gặp người như nếu khước từ thì thật là thất lễ, nhân cơ hội này cũng nên cho Nhã trang chủ biết uy phong của Ngụy lão tổ càng không thể đụng vào người bên cạnh mình.
Ngụy Vô Tiện cầm lấy bội kiếm nhún chân bay ra ngoài sân, Nhã Tịch một cước bay theo. Lam Vong Cơ ôm tay đứng chăm nương tử nhà mình đánh nhau trên mặt lạnh không ra biểu cảm.
Ngụy Vô Tiện phi thân ra đến sân lớn liền xuất kiếm quay người hướng Nhã Tịch đâm tới, người kia không khó khăn tránh sang một bên, nghiêm người mạnh mẽ xoay một cái xuất kiếm đỡ lấy chiêu thức của Ngụy Vô Tiện. Nhã Tịch một bên đỡ kiếm một bên dùng chuôi chiếm đánh vào chính diện, Ngụy Vô Tiện ngửa đầu ra sau, đối phương rút tay về hắn đột ngột cúi người quét ngang chân, Nhã Tịch lập tức nhảy lên chân đá mạnh về hướng Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện đạp lại chân gã, tiện đà đá chân kia vào ngực Nhã Tịch. Chiêu thế quá nhanh Nhã Tịch vì không phòng bị liền bị đá văng ra mấy trượng.
Đến nhà người ta ngủ nhờ mà lại đi đánh chủ nhà thật không đúng a, Lam Vong Cơ thấy thế không ổn liền gọi:
“Ngụy Anh.”
Ngụy Vô Tiện thấy Nhã trang chủ đang chật vật đứng lên, quay đầu một cái về hướng Lam Vong Cơ bất đắc dĩ :
“Là lỡ tay…à lỡ chân thôi.”
Hắn bước tới đỡ Nhã Tịch.
“Ta không sao, Ngụy công tử đúng là cao thâm vô cùng, tại hạ thật bội phục.”
Ngụy Vô Tiện định tiếp lời xin lỗi vì đã nặng chân, lời chưa đã cảm nhận luồng sát khí từ phía sau ào tới. Một nhân ảnh cực kỳ nhanh dùng phong trảo đánh về phía hắn, ngũ trảo rất thâm thường mang theo sát khí bức người. Lam Vong Cơ liền vọt đến đánh một chưởng về phía nhân ảnh kia, một tay ôm lấy nương tử nhà mình tránh sang một bên.
Nhã Tịch liền ra người đến là ai vội quát lớn:
“Tiêu Tiêu, mau dừng tay.”
Nữ nhân kia liền thu quyền cước đảo mắt hai đại nam nhân, sau đó bước đến Nhã Tịch.
“Ta thấy người này đánh ngươi, nên ta đánh hắn.”
Nhã Tịch lạnh nhạt: “Chúng ta chỉ tỷ thí võ nghệ không có chuyện đánh nhau, muội không biết đừng bừa, về phòng đi.”
Đinh Tiêu Tiêu khí nộ xung thiên trừng mắt:
“Ngươi mới vừa về đã không với ta nửa lời, cũng không một cái, ta lo lắng ngươi bị người khác đánh mới ra tay, không cảm kích một lời dễ nghe trái lại còn muốn nhanh chóng đuổi ta đi, ngươi cứ giữ thái độ như cũng không thay đổi gì đâu, đừng phí sức chọc tức ta.”
Nói xong liếc hay người đang ôm nhau thân mật kia, phất tay áo rời đi.
Bạn thấy sao?