8
Chiều hôm đó, cả viện thiết kế chìm trong bầu không khí nặng nề. Từ trên xuống dưới ai cũng cảm nhận áp lực vô hình.
Sau khi hoàn thành công việc, tôi lên mạng tìm giá của sợi dây chuyền và chuyển khoản số tiền đó cho Thẩm Dịch.
Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của tôi, ấy nhận.
Tôi vào điện thoại, khẽ mỉm nhẹ nhõm.
Trong mắt người khác, nụ đó có lẽ giống như đang nhắn tin với ai đó rất vui vẻ.
Đúng lúc này, Diệp Thanh Thần bước vào phòng ban chúng tôi, giọng lạnh lùng cất lên:
“Khối lượng công việc quá nhẹ phải không? Tôi mở công ty không phải để các người nhận lương rồi đương nơi công sở. Chiều nay tất cả nộp báo cáo công việc gần đây cho tôi, ai không xong thì không về.”
Mọi người không hiểu chuyện gì, tại sao tự dưng lại bị sếp phê bình và phải tăng ca vô lý.
Tôi đoán có lẽ ta đang tìm cách khó dễ vì những lần trước tôi cãi lại , hôm nay lại bị bắt gặp “trốn việc” đến hai lần.
Chờ ta đi khỏi, tôi gọi cà phê cho cả phòng việc để dịu không khí.
Một trẻ tinh nghịch đến gần:
“Chị Du, sao hôm nay lại hào phóng thế? Hay là người ‘ công sở’ mà sếp chính là chị?”
Tôi không biết trả lời sao, chỉ đành gượng.
Không ngờ Diệp Thanh Thần quay lại, sắc mặt đen như đáy nồi, gân xanh nổi lên trên trán:
“Trưởng phòng Du, ra đây một lát.”
Nói xong ta quay lưng đi, tôi không còn cách nào khác, đành đi theo.
Trong phòng họp, ánh mắt ta lạnh lẽo đến mức chỉ cần ngồi yên thôi cũng khiến người khác cảm thấy áp lực.
Là người việc lâu năm, tôi hiểu rõ cần phải biết mềm mỏng trước sếp.
Vì , tôi chủ nhận lỗi:
“Tổng giám đốc Diệp, ra ngoài gặp gỡ trong giờ việc và sử dụng điện thoại vì chuyện riêng là lỗi của tôi. Tôi đảm bảo sẽ không tái phạm.”
Môi ta mím thành một đường thẳng, gương mặt tối sầm, chậm rãi bước đến gần tôi.
Anh ta cao lớn, đứng che khuất cả tôi, mùi gỗ nhẹ nhàng từ người ta phảng phất khiến tôi căng thẳng nuốt nước bọt.
Diệp Thanh Thần đưa tay chạm vào dây chuyền trên cổ tôi, ánh mắt sắc bén: “Hắn tặng em?”
“Đúng, ngài cũng biết tôi là loại người thấy tiền sáng mắt mà.”
“Trả lại hắn. Tôi mua cho em mười cái.” Ánh mắt sâu thẳm của ta xoáy vào tôi.
“Tổng giám đốc Diệp, tôi nghĩ ngài đã vượt qua giới hạn. Tôi nhận quà của ai là quyền của tôi. Ngài không thể dùng tư cách sếp để can thiệp. Nếu ngài cứ tiếp tục không biết điểm dừng, tôi có thể sẽ cân nhắc nghỉ việc.”
“Nghỉ việc? Em định nhảy sang công ty nào? Em nghĩ có công ty nào mà tôi không mua nổi sao?” Anh ta lạnh.
“Anh…?” Tôi ngạc nhiên.
Anh ta thực sự mua lại công ty này vì tôi? Mục đích của ta là gì? Chỉ vì cảm giác tội lỗi với câu năm xưa sao? Hay ta đang chờ cơ hội để cho tôi một đòn chí mạng khác?
Giọng tôi khàn đi: “Tại sao?”
“Vì sao ư? Du Vãn Vãn, hôm nay tôi sẽ rõ cho em biết. Tôi đến trung tâm hẹn hò tiếp cận em, mua lại công ty em đang việc là vì điều gì?
“Vì tôi đã như một tên hề, thầm em suốt mười năm!”
Giọng của Diệp Thanh Thần mất đi sự lạnh lùng điềm tĩnh thường ngày. Anh ta như một con sư tử bị dồn vào đường cùng, toàn thân toát lên sự đau khổ, tuyệt vọng gào lên.
Anh ta tiếp tục bước gần lại, thân hình cao lớn cúi xuống, ép tôi từng bước lùi về phía sau.
Cuối cùng, lưng tôi chạm vào bức tường, không còn đường lui.
“Năm đó, tôi đã ghen tỵ khi Dương Tử Kiện có thể khiến em chép bài cho cậu ta, có thể nhận thư của em. Sự giận dữ đã tôi mất kiểm soát, và tôi đã ra câu mà cả đời này tôi hối hận nhất.
“Lúc đó, tôi trẻ người non dạ, lời không suy nghĩ. Nhưng Du Vãn Vãn, em không thể vì một câu đó mà kết án tử hình tôi cả đời!
“Tôi tệ đến mức nào chứ? Dương Tử Kiện không đẹp trai bằng tôi, không giỏi bằng tôi. Vì sao em lại thích cậu ta, mà không phải là tôi?
“Bây giờ, ngay cả chuyện đi xem mắt em cũng chấp nhận, lại luôn từ chối tôi, cách xa tôi cả nghìn dặm.
“Người em gặp chiều nay, tôi thua kém ta ở điểm nào? Nói cho tôi biết không? Du Vãn Vãn, cho tôi biết tôi cần cố gắng thế nào, có thể không? Cầu xin em hãy cho tôi một cơ hội.”
Nói đến đây, đôi mắt Diệp Thanh Thần đỏ hoe, gương mặt tuấn tú trở nên méo mó vì đau khổ cùng cực.
Tôi chưa bao giờ thấy ta thất thố đến . Người đàn ông cao cao tại thượng, lãnh đạm như vị thần ưu ái, giờ đây lại giống như một kẻ điên đáng thương.
Hai tay ta giữ chặt vai tôi. Cơn đau khiến tôi nhíu mày, ta vội vàng nới lỏng lực tay, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn thẳng vào tôi.
Anh ta cúi đầu, nhẹ nhàng tựa trán lên vai tôi, tham luyến chạm khẽ:
“Du Vãn Vãn, thực sự rất thích em. Thích đến mức khi em chuyển sang trường quốc tế, khi em đi du học, luôn lén đến em.
“Anh sợ ảnh hưởng đến việc học của em, sợ em ghét , thẳng thừng từ chối . Thậm chí, còn không chắc em có còn nhớ đến hay không, nên chỉ dám lén lút từ xa, chưa bao giờ dám bước đến gần.
“Du Vãn Vãn, xin em, cho một cơ hội, không?”
“Anh Diệp, say rồi,” tôi lạnh lùng đẩy ra.
“Vãn Vãn, không say. Anh còn tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào.
“Nói cho biết phải gì. Xin em, Vãn Vãn.”
Bàn tay của Diệp Thanh Thần từ vai tôi dần di chuyển lên cổ, rồi đến gương mặt tôi.
Như đang nâng niu một báu vật hiếm có, ta chạm vào tôi với ánh mắt rưng rưng nước mắt.
Đôi mắt thường ngày lạnh lùng giờ đây dậy sóng cảm mãnh liệt.
Rìa mắt ta đỏ hoe, dường như đang cố gắng hết sức để không hoàn toàn sụp đổ.
Tôi bối rối vào mắt ta.
Nhịp thở của ta dần trở nên gấp gáp, yết hầu di chuyển, môi ta từ từ tiến gần đến môi tôi.
Tôi nhân lúc ta lơ là, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay , mạnh mẽ tát ta một cái:
“Anh say rồi! Nếu không say, sao lại những lời điên rồ này?
“Diệp Thanh Thần, có biết không? Ngày đó, tôi bất lực và hoang mang đến nhường nào. Khi thấy bước về phía mình, tôi đã hy vọng rằng trên thế giới này vẫn còn một người tin tưởng tôi.
“Tôi đã hèn mọn cầu xin rằng người đó là .
“Nhưng đã gì? Anh chính là người đẩy tôi rơi xuống vực sâu không đáy! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho !”
Tôi mạnh mẽ lau khô nước mắt.
Diệp Thanh Thần dường như cũng đang khóc. Những giọt nước mắt trong suốt chảy dài từ khóe mắt ta, khiến ta trông giống như một chó hoang bị bỏ rơi.
Tôi không do dự, bước nhanh ra khỏi căn phòng.
9
Gần đây, nữ minh tinh hạng A Ôn Nguyệt dính vào tin đồn ái.
Người ta chụp cảnh ta ra vào biệt thự của tỷ phú Diệp Thanh Thần vào lúc nửa đêm, có người trong cuộc tiết lộ rằng hai người sắp có tin vui.
Khi bị hỏi về chuyện hẹn hò với Diệp Thanh Thần, Ôn Nguyệt – vốn nổi tiếng với phong thái lạnh lùng – lại đỏ mặt, ngại ngùng đáp:
“Không tiện tiết lộ nhiều, mong các truyền thông đừng phiền ấy. Anh ấy là người rất kín tiếng.”
Fan hâm mộ reo hò:
“Đây là chuyện thần tiên sao?”
“Hai người cùng xuất thân danh giá, lớn lên bên nhau từ nhỏ. Từ tiểu học đến trung học đều học chung lớp, trai tài sắc. Giờ đây bị đồn hẹn hò, Nguyệt Nguyệt lại lập tức nghĩ đến việc bảo vệ trai. Thật sự ngưỡng mộ!”
“Chị Nguyệt luôn chăm chỉ đóng phim, chưa bao giờ dựa vào tài nguyên gia đình để dễ dãi với bản thân. Đúng là dòng nước trong lành trong showbiz.”
“Chị ấy dành thời gian mỗi năm để giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn. Người đẹp, tâm cũng đẹp. Chị ấy xứng đáng có những điều tốt nhất!”
10
Buổi sáng, tôi đứng trước gương trang điểm, cẩn thận chuẩn bị.
Hôm nay là ngày tôi và Thẩm Dịch hẹn gặp bố mẹ ấy.
Nếu không có gì bất ngờ, tuần sau chúng tôi sẽ đi đăng ký kết hôn.
Vừa bước vào văn phòng, thực tập sinh Tiểu Mai đã chạy đến bên tôi, thốt lên kinh ngạc:
“Chị Du hôm nay đẹp quá! Chiếc váy này thực sự rất hợp, chị trông da trắng dáng xinh hơn nữa. Eo chị nhỏ quá! Em là con còn muốn chảy nước miếng đây này!”
Chị đồng nghiệp bên cạnh tiếp lời:
“Xem ra chị Du thật sự có người rồi. Không biết bao nhiêu đàn ông sẽ tan nát trái tim đây.”
Đúng lúc trưởng phòng bước qua, tôi xin phép:
“Anh trưởng phòng, chiều nay tôi có chút việc riêng, muốn xin về sớm hai tiếng.”
Trưởng phòng đầy ý tứ:
“Cứ đi đi, nhớ hẹn hò vui vẻ nhé.”
Buổi chiều, khi tôi chuẩn bị rời đi, Diệp Thanh Thần đột nhiên xuất hiện tại bộ phận của chúng tôi.
Kể từ lần chuyện thẳng thắn trước đây, ta chưa từng tìm tôi riêng.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại ta, dường như ta gầy hơn, các đường nét trên gương mặt trở nên sắc lạnh, khí chất càng trầm mặc hơn.
“Dự án Nguyệt Quế Viên ai phụ trách, lát nữa đi hiện trường với tôi.” Anh ta .
Trưởng phòng vội giải thích:
“Dự án này là do Du Vãn Vãn phụ trách, ấy có hẹn chiều nay. Hay để tôi đi cùng , tôi cũng nắm rõ dự án này.”
Diệp Thanh Thần liếc đồng hồ:
“Bây giờ hết giờ chưa? Vậy mà định đi hẹn hò à.”
Trưởng phòng còn định gì đó, tôi kéo ấy lại, lắc đầu:
“Tôi sẽ đi. Nhưng phiền Tổng giám đốc cho phép tôi rời đi lúc năm giờ.”
Diệp Thanh Thần gật đầu:
“Đương nhiên, tôi không khuyến khích thêm giờ.”
Tôi thay đồ bảo hộ, cởi giày cao gót, đội mũ an toàn.
Rồi nhắn tin cho Thẩm Dịch: “Xin lỗi, không thể cùng đi chọn quà . Hết giờ tôi sẽ đến thẳng đó.”
Nguyệt Quế Viên là một khu đất đang phát triển, cách trung tâm thành phố một giờ lái xe. Suốt đường đi, Diệp Thanh Thần bận xử lý công việc, không hề để ý đến tôi.
Khi tôi trao đổi chi tiết thiết kế với đối tác, chỉ đứng một bên quan sát, khóe môi khẽ nhếch, thỉnh thoảng gật đầu.
Kết thúc công việc, đúng năm giờ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu nhanh chóng trở về công ty, thay đồ và trang điểm lại, chắc chắn vẫn kịp.
Nhưng Diệp Thanh Thần lại :
“Xin lỗi, lái xe của tôi bận xử lý việc gấp, chúng ta phải đợi ấy quay lại.”
“Phải đợi bao lâu?”
“Nếu nhanh thì một giờ, chậm thì không biết.” Anh ta bình thản đáp.
Tôi cố gắng sắc mặt ta để đoán ý đồ, gương mặt ta hoàn toàn thản nhiên, không lộ chút cảm nào.
“Ở đây bắt xe cũng không dễ, vào phòng tiếp khách chờ đi.”
Chiều xuống, gió lạnh bất ngờ thổi qua, tôi đành theo ta vào phòng tiếp khách.
Diệp Thanh Thần thì thoải mái ngồi xử lý công việc trên máy tính bảng.
Tôi lấy điện thoại ra, mở Weibo xem tiếp bài buổi sáng chưa đọc xong.
Fan của Ôn Nguyệt đã để lại hàng vạn bình luận, toàn là lời chúc phúc cho ta.
Diệp Thanh Thần bất ngờ cất lời:
“Thẩm Dịch cũng tham gia buổi xem mắt hôm đó, hai người quen nhau từ đó đúng không?”
Tôi đóng điện thoại lại, ánh mắt đầy cảnh giác:
“Diệp Thanh Thần, điều tra tôi à?”
Cuối cùng, ta bỏ đi vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, thay vào đó là nét mệt mỏi, bất lực:
“Vãn Vãn, đã rồi, chỉ muốn biết mình thua kém ở đâu.”
“Người lái xe tối nay là cố ý cho đi, đúng không?” Tôi lạnh giọng hỏi.
Anh ta không trả lời, chỉ cúi đầu, ánh mắt u ám, thần thái ảm đạm.
“Vãn Vãn, mỗi phút giây ở bên em đối với đều vô cùng quý giá, đến cả hít thở mạnh cũng không dám. Nhưng em lại né tránh như rắn rết.
“Gần đây, đã suy nghĩ rất kỹ. Cho dù đã lời tổn thương em, đâu đến mức phải chịu hình nặng nề như , đúng không? Vì sao em ghét đến thế?”
Ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu mưa nhẹ, từng giọt mưa đập vào mặt đất bê tông, tạo nên mùi đất nồng nặc len vào khe cửa, xộc vào mũi khiến lòng tôi chợt se lại.
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, ngăn cách tiếng mưa ồn ào bên ngoài.
Sau đó, tôi từ từ tháo từng chiếc cúc áo bảo hộ lao , để lộ làn da trắng mịn như ngọc dưới ánh đèn mờ.
Diệp Thanh Thần khẽ giật mình, đồng tử co lại, giọng run rẩy: “Vãn Vãn? Em đang gì ?”
Tôi không ta, tiếp tục cởi áo khoác và áo len, ném chúng qua một bên.
“Diệp Thanh Thần, lên tôi đi,” tôi .
Anh ta đỏ mặt, quay đầu đi, không dám .
Tôi bước tới, nắm lấy cằm ta, ép ta phải thẳng vào mình.
“Anh thấy hoa văn trên eo tôi có đẹp không?” Tôi , hỏi.
Màu hồng nhạt trên má ta lập tức biến mất khi ánh mắt ta dừng lại trên những vết sẹo khủng khiếp ở eo tôi.
Anh ta cố đưa tay chạm vào đôi tay run rẩy mãi không dám đặt xuống.
“Diệp Thanh Thần, chỉ một câu, những kẻ ngưỡng mộ lại dùng nó để bắt nạt tôi một cách tàn nhẫn.”
Tôi nắm lấy bàn tay lạnh giá của ta, nhẹ nhàng đếm từng vết sẹo do bị tàn thuốc đốt:
“Đây là lần đầu tiên ta đốt tôi. Tôi khóc thét lên, ngay lập tức có người nhét giẻ lau vào miệng tôi. Diệp Thanh Thần, có ngửi thấy mùi gì còn sót lại không?”
Tôi nhón chân, đưa đôi môi đỏ mọng của mình sát tới.
Anh ta run rẩy, thì thầm từng chữ không thành câu: “Anh không biết… Vãn Vãn, thật sự không biết…”
Tôi kéo ta đi, tiếp tục chỉ vào từng vết:
“Đây, đây nữa, và cả ở trước ngực. Đây là lần thứ hai ta đốt tôi. Cô ta da tôi dày nên sau khi một đầu thuốc tàn, ta lại châm thêm một cái khác, đốt hai lần vào cùng một chỗ. Tôi nhớ rất rõ, vì tôi không phục, ta tát tôi hai cái. Mặt tôi sưng đến mức cả tuần không dám đến lớp.”
“Vãn Vãn, sao em không với ? Anh có thể giúp em mà!” Giọng của ta lạc đi vì đau đớn, lưng rộng rãi cúi gập xuống, trông như đang gánh một nỗi đau không thể chịu nổi.
“Nói với ? Diệp Thanh Thần, trong suốt thời gian học cấp ba, chỉ với tôi một câu duy nhất và đó là câu sỉ nhục tôi. Anh là một thiếu gia cao sang, tôi lấy tư cách gì để tìm đến ?
“Chỉ vì một lá thư của Dương Tử Kiện mà , giống như tất cả mọi người khác, coi tôi là một kẻ đào mỏ đáng khinh. Anh bảo tôi sao tìm đến ?
“Đúng rồi, ngoài tôi và ta, là người thứ ba thấy những vết sẹo này. Diệp Thanh Thần, chúng ta đếm tiếp nhé…”
Anh ta như bị dọa đến sợ hãi, vội rút tay lại, nhặt áo khoác bên cạnh lên, trùm kín người tôi.
Tôi cố gắng vùng vẫy, ta dùng cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi, giọng nghẹn ngào van xin:
“Vãn Vãn, đừng tự hành hạ bản thân nữa, xin em đừng hành hạ thêm.”
Nước mắt rơi không thành tiếng, tim tôi một lần nữa chết lặng.
Tôi lạnh lùng :
Bạn thấy sao?