Đánh Lừa Cả Thanh [...] – Chương 8

Trong mắt mẹ tôi, là sự độc ác mà tôi thường hay bắt gặp.

Tuy rằng trước đây cũng thường xuyên chứng kiến.

Nhưng lần này, tôi thật sự đã hết hy vọng vào bà ta rồi.

Nếu không phải vì muốn tống tiền chủ nhà, tôi nghĩ, có lẽ họ cũng chẳng thèm đến nhặt xác cho tôi?

Tôi ngồi bên cạnh họ, âm thầm rơi lệ, trong lòng tràn đầy bi ai.

Cũng là con của bà ta, tại sao bà ta lại có thể tàn nhẫn với tôi như ?

Ngay cả di vật của tôi họ cũng không mang theo, một món đồ cũng không có!

Chẳng lẽ muốn tôi c.h.ế.t tha hương thành một hồn ma vất vưởng sao?

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy địa ngục đang ở ngay bên cạnh, lửa giận ngút trời như muốn bùng phát trong lồng ngực, tôi muốn xé xác họ!

Thế cuối cùng, tôi cũng chẳng gì cả.

Bởi vì tôi còn có thể gì đây, tôi đã c.h.ế.t rồi.

Theo chân họ trở về ngôi làng quen thuộc đã lâu không gặp.

Tôi không khỏi kinh ngạc khi thấy ngôi nhà nhỏ đã thay thế bằng một căn biệt thự nhỏ.

Chẳng trách em trai tôi có thể tìm vợ ở thành phố, thì ra là nhờ căn biệt thự hai tầng này, trong số những ngôi nhà đất xi măng là nổi bật nhất.

Bà nội tôi đang ngồi ở cửa, thấy họ, liền hỏi dồn dập.

"Người đã chôn cất xong chưa?"

"Có lấy tiền không?"

Tất cả mọi chuyện đều không nằm trong dự đoán của tôi, bà nội tôi cũng chẳng hỏi tôi vì sao lại chết.

Họ đều biểu hiện rất bình tĩnh, cứ như thể trong nhà chưa từng có tôi.

Mấy ngày tiếp theo, tôi cứ như mà lang thang trong nhà.

Căn biệt thự nhỏ trang trí rất đẹp, tầng một bao gồm phòng bếp, phòng khách và một phòng vệ sinh cực kỳ sang trọng.

Tầng hai là bốn phòng ngủ, mỗi phòng đều rộng gấp hai ba lần căn phòng trọ 8 mét vuông của tôi ở thành phố.

Một căn nhà như khiến tôi cảm thấy thật là xa xỉ.

Cho dù là nằm mơ, tôi cũng không dám mơ mình có thể bước chân vào một căn nhà lớn như .

Tôi mỗi ngày đều ở trong phòng chứa đồ, những căn phòng khác đều đã phân chia xong xuôi.

Tôi hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ, căn phòng chất đầy đồ đạc này, chắc chắn là dành cho tôi.

Tôi không quay về, cho nên bọn họ mới chất đầy đồ đạc vào đó.

Chờ đến khi tôi trở về, chắc chắn sẽ dọn dẹp căn phòng này ra để cho tôi ở!

Sống trong phòng chứa đồ, mỗi ngày tôi đều đi theo người nhà, thấy mẹ dậy sớm xuống ruộng việc, tôi liền đi theo họ ra đồng.

Tôi vẫn luôn mong mỏi có thể cùng họ việc, bây giờ rốt cuộc cũng đã như ý nguyện.

"Thúy Hoa, sao hôm qua không thấy gia đình nhà chị đâu, đi đâu ?"

Trên đường có người quen chào hỏi mẹ tôi, tôi lại không quen biết.

Mẹ tôi ánh mắt lảng tránh, ấp úng trả lời cho qua chuyện.

"Còn có thể đi đâu nữa, không phải là của Tiểu Hạo nhà tôi sao, hôm qua cứ nằng nặc muốn mời chúng tôi đến nhà hàng ăn một bữa, tôi với bố nó từ chối thế nào cũng không , đành phải đi một chuyến."

"Ôi chao, thì ra là con dâu thành phố đến rồi à! Lúc nào rảnh rỗi đừng có quên mời chúng tôi đến uống rượu mừng đấy nhé!"

"Được, đến lúc đó nhất định sẽ mời mọi người, ở thành phố cỗ bàn hoành tráng lắm, mà con bé đó rất hiểu chuyện, nó với Tiểu Hạo nhà tôi, là phải tiết kiệm một chút, nên mới chỉ mời người nhà đến thôi."

"Có phải là con bé đó thách cưới 30 vạn không? Số tiền này chắc là gia đình chị bỏ ra hết chứ gì?"

"Đúng , nhà tôi có bao nhiêu tiền đâu, 30 vạn mà thôi, nhà còn hứa hẹn sau này sẽ cho thêm một chiếc xe hơi của hồi môn nữa mà, 30 vạn thật ra cũng không phải là nhiều, con thành phố mà, ít nhiều gì cũng phải cho nó chút mặt mũi."

"Chậc chậc, chị bây giờ ăn mặc sang trọng, xây cả biệt thự nhỏ rồi, còn có tiền tiết kiệm nữa chứ."

Tôi lạnh bố mẹ tôi cầm số tiền dơ bẩn đó đi khoe khoang khắp nơi.

Trong nháy mắt tôi không còn muốn cùng họ xuống ruộng việc nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...