Đánh Lừa Cả Thanh [...] – Chương 5

"Cô ! Mở cửa đi, không sao chứ, tôi là hàng xóm ở bên cạnh, tôi không phải người xấu."

Ồ, thì ra là mấy người đàn ông ở phòng bên cạnh.

"Cô , tôi sáng nay không thấy ra khỏi cửa, bây giờ cũng đã hơn mười giờ tối rồi, cũng không thấy về, đoán chừng là không khỏe? Có cần đi bệnh viện khám không?"

Ồ, tôi chỉ là ngẩn người ra một lúc, mà đã hết một ngày rồi sao?

Thì ra hàng xóm cũng không phải là người xấu như tôi nghĩ, phát hiện tôi cả ngày không ra khỏi cửa, còn lo lắng cho tôi nữa.

Tuy nhiên bây giờ tôi không thể trả lời họ nữa rồi.

Chuyển đến hàng xóm của họ hơn một năm, tôi còn chưa từng chuyện với họ một câu nào.

"Cô , không lên tiếng, chúng tôi xông vào đấy."

Họ đứng chờ bên ngoài mấy phút, thấy cửa phòng tôi vẫn không mở, bèn cửa xông vào.

Không cần bước vào phòng tôi, chỉ cần liếc mắt một cái, là đã có thể thấy hết đồ đạc trong phòng rồi.

Cũng thấy tôi đang nằm trên giường, mặt mũi tím tái.

Mấy người đàn ông to lớn cũng không hề sợ hãi, có thể là cho rằng tôi khó chịu quá không dậy nổi.

Chạy vào sờ trán tôi, lay tôi mấy cái.

"Khoan đã, Chu Kiệt, ấy, ấy hình như không còn thở nữa!"

"Cái gì?"

Người đàn ông tên Chu Kiệt bị lời của ta dọa sợ, vô thức lùi về sau mấy bước, cẩn thận đánh giá tôi.

"Thật sự! Chu Kiệt, ấy c.h.ế.t rồi!"

Mấy người xác định tôi đã chết, sau một hồi luống cuống tay chân, bèn gọi chủ nhà ở dưới lầu lên.

"Sao lại như ? Cô ấy c.h.ế.t như thế nào?"

Chủ nhà cũng hốt hoảng, vội vàng gọi 120, sau đó lại gọi điện thoại cho người nhà tôi.

Đây là lần đầu tiên chủ nhà gọi điện thoại cho người nhà tôi sau 7 năm tôi sống ở đây.

Lúc mới chuyển đến, khi điền hợp đồng, chủ nhà có bảo tôi viết đại một người liên lạc khẩn cấp, phòng trường hợp có chuyện gì bất trắc xảy ra.

Tôi chủ nhà báo tin tôi qua đời.

Không nghe rõ đầu dây bên kia gì, cũng không biết họ sẽ gì?

"Thế nào rồi? Bố mẹ ấy sao."

Cúp điện thoại, Chu Kiệt nôn nóng hỏi chủ nhà.

"Bố mẹ ấy sẽ nhanh chóng đến đây, sáng sớm mai sẽ đến."

Thật sao? Bố mẹ tôi thật sự sẽ đến sao?

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút vui mừng.

Tuy rằng tôi đã chết, đáng lẽ ra phải buồn bã mới đúng.

Nhưng bố mẹ lần đầu tiên đến thăm tôi, tôi thật sự rất vui.

Chắc chắn là họ đến để đón tôi về rồi!

Từ ngày rời xa nhà cách đây 7 năm cho đến nay, kỳ thật năm nào tôi cũng mong bố mẹ với tôi, cho phép tôi trở về, ở bên cạnh họ, tôi sẵn lòng mỗi ngày giúp họ việc nhà nông.

Cho dù ở nhà có bị coi là người vô hình.

Tôi vẫn muốn ở bên cạnh họ, dù sao cũng là người nhà của tôi, ở bên cạnh họ, mới có cảm giác đó là nơi tôi thuộc về.

Cuộc sống xa quê thật sự quá khổ cực.

Thế tôi mãi mãi không đợi một câu cho phép tôi quay về từ người nhà.

Không ngờ sau khi c.h.ế.t tôi lại đợi .

Chắc chắn là họ đến để đón tôi về rồi.

"Mấy cậu ra ngoài trước đi, để tôi dọn dẹp cho ấy một chút."

Chủ nhà đột nhiên lên tiếng, Chu Kiệt và mấy người đàn ông kia im lặng bước ra ngoài.

Chủ nhà trước tiên đắp cho tôi một chiếc chăn mỏng, sau đó dọn dẹp những món đồ lặt vặt trên bàn bỏ vào trong túi xách.

Lúc này tôi mới ý thức , tối qua sau khi tắm xong, vì không bật điều hòa, nên tôi mặc rất mát mẻ.

Chủ nhà tốt bụng đang giữ thể diện cuối cùng cho tôi.

Cảm ơn bà, tôi thầm cảm ơn trong lòng, cảm ơn bà đã những điều này cho tôi.

Xe cấp cứu hú còi lao đến, mấy nhân viên y tế khiêng cáng đưa tôi lên xe.

Nhân viên y tế hỏi han hàng xóm và chủ nhà về cái c.h.ế.t của tôi.

Không ai có thể giải thích .

, chỉ có thể giao cho pháp y.

Xe cấp cứu chở t.h.i t.h.ể tôi đi, tôi lại không muốn rời đi.

Tôi muốn đợi bố mẹ tôi, sáng sớm mai họ sẽ đến.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...