Đánh Con Dọa Cha – Chương 6

Dùng sự chân thành, thiện lương và khả năng nấu nướng siêu phàm mua chuộc tôi.

Thế đối mặt với tên nhóc thiếu thốn này, tôi vẫn nguyện ý dỗ dành hắn.

“Ông xã à…”

Tôi thì thầm một câu bên tai hắn.

Trong mắt hắn đã tràn đầy nước mắt, mỉm như một kẻ ngốc.

“Bà xã à, cũng .”

“Bà xã, em, rất , rất …”

Tôi nhéo cằm hắn: “Cái miệng nhỏ này khéo ghê, nhiều một chút đi, em rất thích nghe.”

Phiên ngoại: Tống Tránh

Tôi là Tống Tránh.

26 tuổi, vẫn là một xử nam chưa từng đương với ai.

Bề ngoài tôi giả vờ người tốt kỳ thật, tôi có chứng sợ xã hội.

Tôi vẫn là một kẻ nhát gan, tôi sợ cha tôi, là cảm giác sợ hãi từ tận xương tủy, tận sâu trong linh hồn.

Bởi vì tôi đã thấy ông ta đánh mẹ tôi, đánh mẹ tôi đến nỗi bà sợ run cầm cập.

Tôi sợ ông ta sẽ đánh tôi.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ tìm một người như thế nào, hoặc phải vợ mình trông như thế nào.

Cho đến ngày đó, tôi thấy Chước Chước dưới trời đông rét lạnh, không chút do dự nhảy xuống sông cứu người.

Cô còn không cần câu cảm ơn, đã tiêu sái rời đi.

Tôi lén lút theo dõi ấy đến khi ấy bước vào cổng trường đại học.

Thì ra ấy là đàn em của tôi.

Rất nhiều lần tôi trốn trong xe, ấy ra vào cổng trường không có dũng khí tiến lên quen với ấy.

Ngày ấy thầy hướng dẫn giới thiệu trai xem mắt, tôi cũng bị ép đi xem mắt theo.

Chúng tôi ngồi dựa lưng vào nhau, lời sắc bén của ấy khiến người ta tổn thương đến mức không ra lời.

Mà tôi bị đối tượng xem mắt ghét bỏ đến nỗi không thể câu gì khác.

Tôi ấy, ấy cũng tôi.

“Cùng nhau uống một chén không?”

“A, , .”

Mặt ngoài tôi tỏ vẻ bình tĩnh trên thực tế lòng bàn tay đã chảy toàn mồ hôi, tim đập thình thịch thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Cô ấy cho rằng đây lần đầu chúng tôi gặp mặt thật ra không phải.

Tôi tính toán trăm phương ngàn kế ấy quá thông minh, còn có khả năng đặc biệt, có tinh thần chính nghĩa.

Thường xuyên qua lại với nhau, hình như ấy đã có ý với tôi một chút rồi.

“Mẹ nấu ăn rất ngon, em có muốn đến nhà chơi một lát không?”

“Được đó.”

Sau lần đầu tiên đến nhà tôi, ấy nhiệt hơn hẳn với tôi.

Tôi biết, có lẽ ấy đặc biệt thích mẹ tôi.

Sau khi kết hôn đã chứng minh, quả thật ấy rất thích mẹ tôi, cũng đặc biệt đối xử với mẹ tôi cực kỳ tốt.

Mẹ tôi đối xử với ấy cũng rất tốt, tôi có thể cảm giác sự khác biệt trong cách đối xử của mẹ với chúng tôi.

Bà thấy Chước Chước sẽ , sẽ nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt Chước Chước, sẽ lôi kéo Chước Chước vào phòng bếp, sẽ món ngon nhất cho Chước Chước ăn, sẽ hỏi Chước Chước muốn ăn cái gì.

Thỉnh thoảng còn âm thầm cho Chước Chước tiền tiêu vặt.

Tính Chước Chước hơi nóng nảy, không sợ phiền phức, còn bao che khuyết điểm, ấy đã từng đấu khẩu với cha tôi rất nhiều lần.

Tôi biết sớm muộn gì quả bom cũng phát nổ, mà tôi cũng lặng lẽ chờ đến ngày này.

Cho đến khi ấy phát hiện cha tôi ngoại , ông ta còn muốn lấy thuốc của ấy để bán ra ngoài với giá cao, rốt cuộc quả bom trong lòng ấy đã bùng nổ.

Cô ấy thương lượng với tôi muốn như thế nào?

“Đánh con dọa cha?”

Ý ấy là muốn đánh tôi một trận sao?

Tuy đây không phải lần đầu tiên bị đánh ít nhiều cũng có chút xấu hổ.

“Tống Tránh, nếu không phối hợp thì em sẽ dẫn mẹ bỏ nhà rời đi, dù sao em cũng có rất nhiều tiền đó.”

Sao mà .

Nếu bọn họ đi cả thì chỉ còn mình tôi ở nhà chịu tội thôi.

“Anh sẽ phối hợp mà, bà xã phải dẫn đi cùng đó.”

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn chúng tôi mong đợi, đặc biệt là thái độ và sự thay đổi của mẹ tôi.

Nói đúng hơn là mẹ tôi không muốn để Chước Chước chịu ủy khuất.

Ba đứa con ruột này cộng lại cũng chưa chắc đã quan trọng bằng Chước Chước trong lòng bà.

Mà Chước Chước chưa bao giờ phụ lòng thương của bà.

Sau khi dẫn bà đi mua sắm đủ thứ, tiêu pha đủ rồi, tôi phát hiện mẹ tôi trẻ hơn rất nhiều, tâm lại càng tốt hơn, lúc nào cũng nở nụ , thậm chí lá gan cũng lớn lên hẳn.

Tôi thường xuyên lén mỉm .

Cũng tự trách mình vì không mang đến những thứ này cho bà sớm hơn.

Tôi đúng là một kẻ hèn nhát, nhu nhược.

Một lần nữa chứng minh mẹ tôi đối xử rất tốt với ấy là lúc đến Vân Nam mua nhà, bà để người đứng tên là Chước Chước.

Đến Lệ Giang, là Chước Chước tự bỏ tiền ra mua nhà.

Tôi đúng là phế vật.

Bám mẹ, bám vợ.

Đứa bé sắp ra đời, ngọn núi lớn đè trên đỉnh đầu đã cách tôi rất xa.

Tôi muốn thay đổi, tôi muốn thằng đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất.

Muốn trụ cột trong nhà.

Mẹ tôi lại muốn tính toán rõ ràng với chúng tôi.

Doanh thu từ cửa hàng chia đôi, một nửa kia sẽ gửi hết vào thẻ ngân hàng của Chước Chước.

Tôi thầm nghĩ, chắc tôi là đứa con mà bà nhặt bên ngoài, còn Chước Chước mới là con ruột của bà.

Đúng rồi, bọn họ còn ăn dâu nhập khẩu, còn tôi chỉ ăn dâu nội địa.

Đến khi nào tôi mới ăn dâu nhập khẩu đây?

Nhìn mẹ tôi, vợ tôi và con tôi, còn có một đĩa dâu tây nhập khẩu ngay trước mặt bọn họ.

Tôi thầm nghĩ chắc cả đời này, mình sẽ không ăn dâu tây nhập khẩu mất…

“Cha ơi, cha ăn đi.”

Một quả dâu tây mọng nước đưa tới trước mặt tôi.

Tuy rằng trên quả dâu tây còn có nước miếng của con thật sự rất ngọt, rất ngọt, ngọt đến tận đáy lòng.

Bên kia, Chước Chước đang thì thầm với mẹ tôi, sau đó tôi trông thấy bà không còn giữ chút hình tượng nào bật ha ha.

Nhìn thế nào cũng thấy đáng vô cùng, khiến người ta thích như .

Lúc cảnh sát tới cửa ba tôi lưu lạc đầu đường, không còn nhà để về, mà tôi lại bình tĩnh như một vũng nước đọng.

Không có chút đau lòng, cũng không có chút dao nào.

“Tôi sẽ tự sắp xếp mọi việc.”

Rất nhiều người đều cảm thấy tôi nên đón ông ta đến Lệ Giang chăm sóc.

Họ hàng khuyên tôi, bè khuyên tôi.

Tôi chỉ mỉm không .

Làm sao họ có thể hiểu bóng ma mà ông ta đã để lại cho tôi và những tổn thương ông ta ra cho mẹ tôi sâu sắc như thế nào.

Lúc đưa ông ta đến viện dưỡng lão, ông ta còn chửi tôi.

Mắng tôi là đồ bất hiếu, mắng tôi là đồ sói mắt trắng…

Tôi bình tĩnh nghe hết, sau đó đi đóng phí.

“Tống Tránh, con định mặc kệ cha thật sao? Cha là cha của con mà.”

“Từ nhỏ ông đã rất lạnh nhạt với tôi lại rất chiều chuộng hai đứa con của dì Lâm, khi đó tôi còn không hiểu vì sao, bây giờ tôi đã hiểu rồi. Thì ra ông ngoại , ai cả đường đi lối về.”

“Suýt chút nữa cuộc đời tôi đã bị ông hủy hoại, mẹ tôi cũng .”

“Sau này ông cứ ở lại viện dưỡng lão đi, nếu ông còn chạy ra ngoài, tôi sẽ không thèm quản ông nữa.”

“Cũng không có ai quan tâm đến ông nữa đâu.”

Tôi ra khỏi viện dưỡng lão mà không quay đầu lại.

Đứng ngoài viện dưỡng lão khóc lóc hồi lâu.

Cho đến khi Chước Chước gửi một đoạn video, tôi vẫn còn khóc.

“Cha ơi, cha…”

Giọng non nớt của con truyền đến.

Tôi không nhịn bật thành tiếng.

“Cha mau xem, con và mẹ đã dựng lâu đài nè, con là công chúa, mẹ là hoàng hậu, còn cha là quốc vương đó. Khi nào cha mới về ạ?”

“Ngày mai cha sẽ về ư, thế mẹ đâu ạ?

“Mẹ đang trồng hoa.”

Qua video, tôi thấy Chước Chước đang chuyển chậu hoa ra sân.

Trời ạ, chậu hoa nặng như .

Lỡ như ngã xuống thì sao?

Nhà này không có tôi thì sao , tôi phải nhanh chóng trở về.

Ngay lập tức.

Trở lại bên cạnh bọn họ, thương bọn họ, bảo vệ bọn họ.

(Hoàn toàn văn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...