Đắng Thiếp Nàng Hầu – Chương 8

8.

Ở trên giường chủ câu dẫn mị hoặc, khiến Thế tử không thể đến nội viện của người khác.

“Gia, ngày mai, lại là mười lăm.”

Trăng tròn, ta cùng hài tử không thể đoàn viên.

Thế tử cũng ta hồi lâu rồi mới : “Muốn ta ở cùng ngươi?”

“Ta đương nhiên muốn mỗi ngày ngài đều ở bên cạnh ta, Thế tử gia nếu như không muốn, thì quên đi, về sau cũng không cần ngài lại đến phòng ta nữa.”

Ta tỏ vẻ giận dữ, ta sớm đã phát hiện, hắn thích ta giở chút tính ở trước mặt hắn. Hắn khẽ một tiếng, ấn ta vào bên trong giường, lại là một đêm triền miên.

Mỗi ngày mười lăm, là ngày hắn sẽ đều đến chỗ đích tỷ thì từ nay hắn đều phải ở bên cạnh ta.
Ta quá hiểu tính đích tỷ, lòng dạ hẹp hòi không có chỗ chứa đựng cho kẻ khác, ta chính là muốn chọc giận nàng ta, khiến nàng ta tức ch.ết!

Có đôi khi đi thỉnh an, ta còn cố ý để Hồng Nhi vẽ một chút dấu hôn giả ở ngay cổ, còn giả bộ dùng phấn che lại, vừa muốn lộ lại vừa phải che, càng khiến cho lòng người thêm hiếu kỳ.
Biết rõ nàng ta đang âm thầm quan sát ta, ta còn bộ lơ đãng xoa xoa eo, trên mặt hiện ra một tia ngượng ngùng.

Cái gì cũng đều không , đủ để nàng ta tức giận đến giậm chân.

Ta vẫn hiểu rất rõ đạo lý, không giống như nàng ta, chỉ nghĩ bá chiếm Thế tử gia không buông không bỏ.

Khi Thế tử tới chỗ của ta, ta còn sẽ cố ý mời những thị thiếp khác tới viện ta đoàn tụ, uống thêm chút rượu theo chút lệnh nhỏ, mọi người đều chơi vui vẻ, đều thích chạy đến viện của ta.

Cũng có khi ta lấy cớ bản thân không khoẻ, đẩy Thế tử đến chỗ các tỷ muội khác. Hậu viện mỗi người đều cảm kích ta không thôi, càng thêm nguyện ý phụng bồi ta.

Bên này giảm bên kia tăng, chỗ này của ta lực lượng ngày càng thêm mạnh, chỗ đó của đích tỷ tự nhiên sẽ càng thêm yếu ớt. Hơn nữa, ta dùng thân phận là nữ nhi của Bùi gia, lấy cớ vì thân thể đích tỷ yếu đuối muốn thay nàng phân ưu mà lấy từ trên tay nàng quyền quản lý của rất nhiều cửa hàng, còn có một phần quyền xử trí hạ nhân.

Cứ như , từng bước một xâm chiếm thế lực của nàng ta, từng bước một xoá mờ hình ảnh của nàng ta.

Buồn là, khi ta quang minh chính đại đấu với đích tỷ, lại phát hiện kỳ thực hết thảy thủ đoạn của nàng ta chỉ có thể tiến hành trong bóng tối.

Mà khi ta đứng ở chỗ sáng, rõ muốn cùng nàng ta tranh đoạt, nàng ta ngược lại một chút biện pháp để đối phó cũng không có.

Hơn nữa, thân thể nàng ta quả thực yếu đuối, điểm này nàng ta không sánh với ta.

Mỗi khi thấy nàng tức giận đến xanh mặt, ta lại lệ vui vẻ.

Nhưng sao nàng ta có thể dễ dàng nhận thua như ?

Nàng còn có lợi thế bậc nhất là tiểu thế tôn!

Hai ba ngày đầu sẽ lấy cớ tiểu thế tôn cái này không khoẻ cái kia không tốt mà gọi Thế tử tới.
Ta chưa từng lời nào, thậm chí biểu hiện so với Thế tử còn sốt ruột hơn. Ta đều sẽ mặc xong y phục đi theo Thế tử đến Ngọc Lan Đường.

Tới nơi, ta cũng không vào, chỉ với Thế tử:

“Thiếp thân ở chỗ này chờ, nếu như Thế tôn không sao, gia nhớ phái người ra với ta một tiếng, báo bình an là , thiếp thân cũng an tâm.”

Ta muốn cho Thế tử thấy, ai mới chân chính là hiền thê lương mẫu!

Đích tỷ hận nhất là trông thấy ta như .

Đảo mắt một cái đã tới mùa đông.

Hôm nay, nàng ta có việc phải ra ngoài, ta vẫn canh giữ ở bên ngoài Ngọc Lan Đường. Thời tiết lạnh tới mức nước đều đã đóng thành băng, thế nàng ta ngăn cản không cho người tới báo tin cho ta!

Ta cứ chờ đợi nàng ta như .

Chờ đợi trên nền tuyết trắng, vẫn luôn chờ, cho tới khi ta ngất lịm đi vì lạnh ở bên ngoài Ngọc Lan Đường.

Không có ai biết, đêm hôm đó như thế nào mà ta lại tới. Vì trả thù đích tỷ, ta đành chấp nhận bất cứ giá nào, đông lạnh đến mức ngón chân thiếu chút nữa không thể giữ lại !

Thời điểm Thế tử gia đến, trông thấy ta như , tức giận dùng chân đá gãy cửa phòng:

"Đúng là ngạo mạn quá mức!"

Nha hoàn bà tử quỳ đầy đất.

Đích tỷ hẳn là cũng bị doạ sợ đến choáng váng, ta ngã trên mặt đất, dù không thấy cũng vẫn cảm thấy hả hê.

Thế hắn lại nắm lấy tay ta, cuồn cuộn lửa giận: "Không muốn tới với ta, rốt cuộc ngươi coi ta là cái gì!"

Ta bị ánh mắt đỏ ngầu của hắn dọa sợ, cũng không hiểu vì sao hắn đột nhiên tức giận bừng bừng đối với ta, còn không phải ngươi cưới phải ác thê à.

Nhưng mà, sự hi sinh của ta rất đáng giá, Thế tử gia đau lòng lắm rồi. Ta bị bệnh, hắn cực nhọc ngày đêm, không hề yên ổn nghỉ ngơi mà một mực chăm sóc ta, chăm sóc ba ngày trời không chợp mắt.

Mà ta cuối cùng cũng tỉnh.

Ta thương tiếc sờ lên khuôn mặt nam nhân, dưới cằm râu đã mọc lởm chởm, ta có chút đau lòng: “Gia, ngài như thế này, thiếp thân phải báo đáp sao đây?”

Thế tử gia mắt đầy tơ máu, ôm ta, thanh âm không có tức giận, thế vẫn là lão đại không mấy vui vẻ: “Đồ ngốc, chỉ cần ngươi khoẻ mạnh, ở bên cạnh ta đến thiên trường địa cửu*, gia điều gì cũng đều đáng giá”

(*) [天长地久] (Thiên trường địa cửu): có nghĩa là dài lâu, vĩnh cửu, tồn tại lâu dài như trời với đất.

Ta cảm đến mức dựa sát vào hắn, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vẹt kêu.
Nó đọc là bài thơ cổ: “Xuân miên bất giác hiểu*.”

(*) [春眠不觉晓] (Xuân miên bất giác hiểu): Câu thơ trích trong “Xuân hiểu” của Mạnh Hạo Nhiên, thời Thịnh Đường. Ý là say sưa giấc ngủ mùa xuân mà không biết trời đã sáng. Chỉ người con nằm ngủ đầy vẻ xuân sắc.

Mặt ta khẽ , biết đây là thứ đích tỷ đưa tới.
Đây là con vẹt ta nuôi, nó đọc chính là ám hiệu ta đã dạy cho nó.

Nàng ta không ngồi yên nữa, muốn tới dạy dỗ ta rồi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...