Đắng Thiếp Nàng Hầu – Chương 4

4.

Ta lấy cớ trở về phòng thay quần áo, tranh thủ ngẫm lại một chút chuyện.

Trước khi rời đi, ta thu thập thêm một tay nải quần áo. Trong tay nải có vài món đồ nhỏ, có tất nhung và giày nhung cho Thái phi và Phương . Lại thêm hộp bánh hoa sen xốp giòn mà Hạch Đào thích. Đem mấy thứ này đóng gói lại, để Hồng Nhi thay ta đưa đến viện của Thái phi.

Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể mượn tay Thái phi để bảo hộ cho chính mình. Vẫn còn tốt, Lão Thái phi không hổ là Bồ Tát sống, Lão nhân gia đã hiểu ta muốn tìm sự giúp đỡ.

Thời điểm ta còn chưa bước vào Di Tâm Đường, Phương đã tới trước một bước cản ta lại:

“Bảo di nương, Thái phi nương nương muốn ăn bánh hoa sen người , vất vả cho Bảo di nương một phần cho Thái phi rồi.”

Trong lòng ta mừng như điên trên mặt vẫn phải tỏ vẻ bình tĩnh. Ta hướng đến phòng đối diện lời xin lỗi với mọi người sau đó đi theo Phương ra ngoài.

Đến ngã rẽ đường, ta mới quỳ xuống bái lạy:

“Hôm nay đa tạ , ngày khác chắc chắn đáp tạ.”

Phương nghiêng nghiêng đầu, trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc: “Bảo di nương những lời này gì? Người không đi gặp Thái phi sao?”

Ta so với còn kinh ngạc hơn nhiều, chẳng lẽ một thiếp thất nho nhỏ như ta thực sự muốn đi gặp Thái phi sao? Không phải đều do mọi người ăn ý, Phương giúp ta thoát thân là tốt rồi hay sao, sao lại thực sự muốn ta đến chỗ của Thái phi?

Đại khái là cảm thấy dáng vẻ khù khờ của ta quá buồn , đột nhiên Phương rộ lên, nàng tự nhiên duỗi tay qua bắt tay ta.
Tư thế kia không giống như là sợ ta ngã, dường như là sợ ta chạy:

“Đi thôi, đúng là Thái phi Lão nhân gia muốn gặp người.”

Lúc này ta mới luống cuống tay chân, cứ như đi gặp Lão nhân gia à? Nhưng ta đều không chuẩn bị bất cứ điều gì cả!

“Đi gặp Thái phi cầu chuẩn bị những cái gì?”

Phương đến vui vẻ, liếc bụng ta một cái: “Bản thân người đi là tốt rồi.”

Ta cứ như rơi vào mảnh sương mù như , thực sự bị Phương kéo đi gặp Thái phi.
Dưới huống không hề chuẩn bị chút nào về tâm lý, ta lo lắng đến mức chân cũng muốn rút gân.

Thái phi… Lão nhân gia chính là người mà đích tỷ cũng đều có chút sợ hãi mà…

Nhưng Lão nhân gia mà đến đích tỷ cũng phải sợ, câu đầu tiên khi thấy ta lại là: “Mau tới đây! Hướng tổ mẫu dập đầu chúc Tết, tổ mẫu phát tiền mừng tuổi cho ngươi.”

“Con…” Thật không biết Lão nhân gia như thế nào lại nuôi dưỡng ra một Thế tử tính khó chịu đến thế kia.

Đây là đêm giao thừa đẹp nhất, ấm áp nhất, vui sướng nhất trong cuộc đời của ta. Ta chưa bao giờ biết rằng, thì ra người với người ở chung một chỗ lại có thể nhẹ nhàng vui vẻ đến .

Ta ở lại chỗ Thái phi ăn bữa cơm đoàn viên, còn cùng với Thái phi và Phương chơi đ.ánh b.ài.

Ta thua thảm cho dù có thua cũng thực lòng vui vẻ.

Đương lúc vui vẻ, ngoài sân lại vang lên tiếng . Bên ngoài binh binh bang bang tiếng pháo hoa pháo trúc cũng đều không ngăn tiếng đập cửa dồn dập…

Lòng ta chợt nhảy dựng lên, Thái phi lại vô cùng bình tĩnh: “Tại chỗ này của ta, ngươi còn sợ cái gì?”

Thế tử gia mang theo gió lạnh xông vào, ánh mắt đảo qua trên gương mặt ta. Khả năng là thấy trên mặt ta còn chưa kịp thu lại tươi , hắn cư nhiên có chút không cao hứng.

Câu đầu tiên chính là: “Bảo di nương đi theo ta một chuyến.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...