Ta là tiểu thiếp của Thế tử Tĩnh Vương, chính xác chỉ là một dắng thiếp.
Người Thế tử cưới chính là đích tỷ của ta. Ta chẳng qua chỉ là một sấp của hồi môn có hai chân, theo nàng gả đến Vương phủ mà thôi.
Mấy tháng trước, đích tỷ phát hiện bản thân có thai, để cho các thị thiếp ở hậu viện của Thế tử ngừng dùng canh tránh thai.
Không lâu sau, ta cùng hai di nương khác lại cùng một lúc phát hiện ra bản thân cũng mang thai rồi.
Hiện tại, ta đã mang thai năm tháng, càng thêm ý cẩn thận.
Bởi vì ta hiểu rất rõ tính đích tỷ của mình, nàng sẽ không cho phép con của thiếp thất sinh ra.
Nha đầu thiếp thân của ta là Hạch Đào vừa mới từ bên ngoài về.
Nhìn thấy trong phòng không có ai mới lặng lẽ rút từ trong ngực ra một cái bọc giấy nhỏ, mở ra đưa cho ta.
Là một bịch ô mai.
Ta nhanh chóng nhón một viên bỏ vào trong miệng, vị chua ngọt lan trong cổ họng, ta thoải mái đến mức híp cả hai mắt lại.
Hạch Đào lại một lần nữa gói lại bịch ô mai, nhét vào trong ngực.
Vị ô mai lan toả trong miệng, ta và Hạch Đào nhau . Ăn một viên ô mai cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
“Di nương có phải cẩn thận quá rồi không?” Hạch Đào ta, có chút thương tiếc mà .
"Nô tỳ thấy mỗi ngày Mật di nương và Lâm mỹ nhân đều vác bụng đi khắp nơi, dường như sợ người khác không biết các nàng mang thai Phượng Hoàng."
"Nô tài đến phòng bếp lấy đồ ăn cũng luôn đụng phải nha đầu của các nàng ấy đến lấy đồ ăn."
"Người khác đều muốn lấy canh chua, chỉ có ngài là mỗi ngày đến phòng bếp lấy món cay Tứ Xuyên, cũng không biết ngài đây là tội gì." Nàng .
Ta thở dài một hơi.
Mật di nương và Lâm Mỹ nhân kênh kiệu như , bởi vì họ không hiểu rõ tính của đích tỷ ta.
Hạch Đào thoáng chần chừ: "Phu nhân của chúng ta thoạt là một người hiền hậu nhân từ, chúng ta cũng không cần phải cẩn thận như chứ?"
"Dù sao thì ngài cũng mang thai dòng dõi của Vương phủ, phu nhân có to gan tới đâu cũng không dám xuống tay với ngài chứ? Nàng ấy không sợ chọc giận đến nhà chồng hay sao?"
Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay Hạch Đào: "Cẩn thận một chút cũng không sao."
Đối với thủ đoạn của nàng, ta đã chứng kiến.
Vốn dĩ ta đã hứa hẹn trước khi vào phủ. Nhưng đích tỷ cảm thấy diện mạo ta tốt lại dễ điều khiển nên đã dùng chút thủ đoạn chia rẽ nhân duyên của ta, bức ép ta cùng nàng gả vào Vương phủ.
Những việc như , ta thấy nhiều lắm. Biết nàng là người không từ thủ đoạn để đạt mục đích, cho nên ở trước mặt nàng có cẩn thận thêm một chút cũng đều không quá đáng.
Ta thu xếp xong xuôi bộ y phục nhỏ cùng chăn bông ta vừa mới thêu xong, để Hạch Đào đi một chuyến đưa cho đích tỷ.
Hạch Đào ta bằng ánh mắt thương tiếc:
"Làm sao mà Di nương không giữ lại cho mình bất kỳ thứ gì như chứ? Tiểu chủ tử của chúng ta sinh ra chẳng lẽ không cần mặc đến hay sao?"
Ta cúi đầu vào bụng một chút, lại ngẩng đầu lên Hạch Đào: "Không phải còn có em sao?"
Hạch Đào liền : "Đúng! Ngài còn có em đây!"
Thế , chuyến đi này của Hạch Đào đi liền hai canh giờ. Buổi trưa cũng đã qua, nha đầu kia lại vẫn chậm chạp chưa trở về.
Ta càng chờ đợi lại càng nóng lòng, đứng ngồi không yên.
Hạch Đào luôn đặt mọi chuyện của ta lên hàng đầu. Đồ ăn thức uống của ta cũng đều do nàng đến phòng bếp lấy về. Nếu như không xảy ra chuyện lớn, nàng tuyệt đối sẽ không mặc kệ mà bỏ đói ta.
Nhất định xảy ra chuyện!
Ta chịu đựng bất an mãnh liệt trong lòng, chạy ra ngoài tìm Hạch Đào.
Trước tiên, đến chỗ của đích tỷ.
Ma ma ra với ta, Hạch Đào tay chân không sạch sẽ, ăn tr.ộm đồ trang sức ở đích tỷ, đã bị bán đi.
Bán?!
Ta như bị sét đánh.
Ta biết đích tỷ đã ra tay rồi.
Hạch Đào là phụ tá đắc lực bên cạnh ta, đích tỷ muốn đụng đến ta, tất nhiên trước hết sẽ muốn bẻ đi cánh tay bên cạnh ta. Cho nên, Hạch Đào mới gặp trận tai hoạ bất ngờ này.
Ta không màng đến bụng lớn, quỳ gối ở trước cửa, đau khổ cầu xin đích tỷ.
Nhưng đích tỷ không muốn gặp ta.
Lỗ ma ma lạnh lùng quát lớn: "Bảo di nương muốn gì? Biết rõ phu nhân đang mang thai còn ở đây náo loạn, muốn khiến cho phu nhân không thể nào dưỡng thai cho tốt có phải không?"
Nước miếng của bà ấy cũng đều phun đến trên mặt ta.
"Ngươi cùng nha đầu kia của ngươi đều là một ổ lòng dạ hiểm độc thối nát!"
"Nha đầu kia của ngươi trộm đồ trang sức của phu nhân, ngươi lại tới đây khóc lóc, sao hả? Là muốn mưu phu nhân, mưu tiểu thê tôn không thành phải không?"
Chụp mũ cho ta tội lớn đến như , ta không có cách nào chống đỡ, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Ta không thể tiếp tục dây dưa, không thể ngã quỵ ở nơi này . Nếu bởi mà bị đích tỷ gi.ết, Hạch Đào sẽ phải sao đây? Hạch Đào triệt để không còn đường để về nữa rồi.
Ta còn phải nghĩ cách khác để cứu Hạch Đào!
Nghĩ nghĩ, ta cắn răng đi đến thư phòng của Thế tử.
Bạn thấy sao?