“Đừng hỏi nữa,” tôi cụp mắt, giọng nhẹ như gió thoảng, “Tóm lại, ấy không chịu chia tay với tôi, thì tôi cũng không thể chia tay ấy .”
Tôi từ từ đứng dậy:
“Mấy ngày qua cảm ơn đã chăm sóc tôi, bác sĩ Trần…”
Tôi cắn chặt môi, cuối cùng mắt hoe đỏ, khẽ liếc một cái:
“Sau này chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Nói xong, tôi quay người rời khỏi nhà hàng.
Thay quần áo, xỏ giày, rời đi.
Trần Kính Hành không đuổi theo.
Đây là lần thứ ba tôi từ chối ấy, tôi rất rõ, lần này… ấy tuyệt đối sẽ không tìm tôi nữa.
Nhà họ Lộ đột nhiên đề nghị đẩy sớm ngày đính hôn.
Lý do là vì sức khỏe của Lộ Vãn ngày càng yếu.
Họ muốn tranh thủ lúc ấy vẫn còn có thể ra ngoài, tổ chức lễ đính hôn cho kịp.
Mẹ Lộ ngoài mặt thì hỏi ý tôi, tôi biết rõ, chuyện này gì đến lượt tôi từ chối.
Ân to lớn mà tôi nợ nhà họ Lộ và Lộ Trạch, tôi không trả nổi, chỉ có thể dùng chính mình để đáp lại.
Tôi lặng lẽ gật đầu đồng ý, người nhà họ Lộ như thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều vui ra mặt.
Lễ đính hôn chọn tổ chức tại một căn biệt thự ở vùng ngoại ô phía tây.
Tôi và Lộ Trạch phải đến đó trước ba ngày.
Ngày lễ đính hôn ấn định, nhà họ Lộ mở tiệc lớn, mời tất cả bè thân thích đến dự.
Dĩ nhiên, Trần Kính Hành và ba mẹ ấy cũng đến.
Hơn nữa còn là khách quý nhà họ Lộ coi trọng nhất.
Điều tôi không ngờ tới là… đi cùng bọn họ, còn có một trẻ rất xinh đẹp, rạng rỡ và nổi bật.
Cô ấy khoác tay , giữa hai người là một bầu không khí vô cùng thân mật.
Tôi chỉ liếc từ xa một cái rồi lập tức dời mắt đi.
Vài ngày trôi qua, mọi chuyện đều đã an bài.
Mối quan hệ ngắn ngủi như sương mai giữa tôi và Trần Kính Hành, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng hư ảo.
Mẹ của Trần Kính Hành là một quý bà trông rất đoan trang, hiền hậu.
Lúc mẹ Lộ giới thiệu tôi với bà ấy, bà nắm lấy tay tôi, chuyện vô cùng ôn hòa và thân thiện.
Nhưng Trần Kính Hành thì hoàn toàn lạnh nhạt.
Mẹ bảo chào hỏi tôi, chỉ khẽ gật đầu qua loa rồi dời mắt đi.
“Kính Hành ca…”
Cô bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo , rồi quay sang tôi dịu dàng:
“Chị đừng để bụng nhé, Kính Hành tính vốn lạnh lùng đó.”
Tôi cũng mỉm đáp lễ:
“Không sao đâu.”
Sau đó, tôi theo mẹ Lộ đi tiếp khách khứa.
Lộ Trạch vốn hơi ngán Trần Kính Hành nên đã lảng đi từ sớm.
Tôi rảnh tay một lúc, vội vào nhà vệ sinh tránh khỏi cái không khí xã giao giả tạo này.
Thật ra tôi không thích mấy nơi như thế này.
Nhà tôi bình thường, ba mẹ chỉ là nhân viên công ăn lương.
Người quen của chúng tôi đều là những người dân giản dị.
Còn những gia tộc như nhà họ Lộ, vốn dĩ tôi chẳng thể với tới.
Chứ đừng tới Trần Kính Hành.
Vừa rồi mẹ Lộ trước mặt nhà họ Trần cố gắng lấy lòng đến nỗi gượng gạo, khiến tôi cũng cảm thấy đỏ mặt thay.
Mặc dù chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi, nghe họ nịnh bợ như thế, tôi vẫn thấy khó chịu.
Tôi mình trong gương.
Chiếc váy dạ hội lộng lẫy, đồ trang sức quý giá lấp lánh.
Nhưng đây chẳng phải là tôi, mà chỉ là một con rối bị giật dây mà thôi.
Tôi nhớ ba mẹ, nhớ ngôi nhà nhỏ của mình năm xưa, con người, sao quay lại quá khứ nữa?
Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Chính lúc ấy, tôi thấy bóng trong gương.
Tầm tôi nhòe đi vì nước mắt, bóng cũng mờ nhạt theo.
Tôi cứ ngỡ mình hoa mắt rồi.
Anh có bên cạnh mà, sao lại đến tìm tôi chứ?
“Vì sao lại trốn trong này khóc?”
Giọng vang lên phía sau, tôi mới như bừng tỉnh từ giấc mộng.
Tôi định quay đầu lại, giơ tay đặt lên vai tôi.
“Tôi đã nghĩ, sẽ không quan tâm em nữa.”
Anh bước lên một bước.
Anh cao như , tôi dù mang giày cao gót cũng chỉ tới cằm .
Anh vòng tay ôm tôi, cúi đầu thật khẽ, cằm nhẹ nhàng tựa lên vai tôi.
“Nhưng em vừa nãy, chỉ cần liếc tôi với ánh mắt tủi thân ấy… tôi lại mềm lòng.”
“Tôi không có…”
“Không có gì? Tôi vừa bước vào, em thấy tôi là mắt đã đỏ lên rồi.”
“Tôi không đỏ mắt, chỉ là mấy hôm nay không ngủ ngon… mệt chút thôi.”
Tôi lúng túng tìm cách tránh né:
“Bác sĩ Trần, buông tay trước đi, để người khác thấy không hay…”
“Chúng ta đã ngủ với nhau rồi, giờ mới mấy lời này, không thấy muộn sao?”
“Trần Kính Hành…”
Tôi sốt ruột đến mức mắt lại đỏ hoe, hàng mi vẫn còn ươn ướt nước mắt.
Có lẽ lại mềm lòng lần nữa, thật sự buông tay ra.
Tôi vội vàng mở túi, lấy hộp phấn ra dặm lại lớp trang điểm.
Anh dựa vào bồn rửa tay, nghịch một chiếc bật lửa, không có ý định rời đi.
“Anh còn chưa đi à?”
Tôi thu dọn đồ xong, liếc , giọng nhỏ như sợ bị người khác nghe .
“Em đi không?”
“Tôi sắp đi đây.”
“Giang Niễu, dám đi theo tôi không?”
Anh đứng thẳng người, vươn tay về phía tôi.
16
“Trần Kính Hành?”
Tôi ngây người , đáy mắt tràn đầy không thể tin nổi.
“Giang Niễu, chỉ hỏi em một lần này thôi, có dám đi cùng không?”
Ánh mắt rực cháy tôi, trong con ngươi phản chiếu hình bóng tôi.
Một nhỏ bé, thấp kém đến đáng thương.
Hồi còn học đại học, tôi từng thầm thích , chỉ dám lặng lẽ chôn giấu trong lòng.
Ngồi đối diện hai tiếng trong thư viện.
Viết vô số chữ trên mảnh giấy nhỏ, rồi lại từng dòng gạch đi, cuối cùng vẫn không dám đưa ra.
Có những người sinh ra đã là viên minh châu, rực rỡ chói lòa.
Còn phần lớn chúng tôi, chỉ là hạt bụi nhỏ bé vô danh.
Là mối thầm lặng khắc trên ghế đá dưới gốc cây trong sân trường mà chẳng dám thổ lộ.
Là vết sẹo nhạt hằn trên cổ tay, dù mờ vẫn dữ dội.
Là bản thân yếu đuối, vùng vẫy mãi cũng không thoát .
Là lúc bố mẹ ra đi, suýt nữa tôi cũng muốn theo họ.
Là lúc quả thận của mẹ bị lấy ra, cấy vào cơ thể một người xa lạ.
Là cái đêm tôi đồng ý quen Lộ Trạch, ôm tôi, hôn tôi...
Rõ ràng đau đến mức nghẹt thở muốn nôn, mà tôi vẫn cố chịu đựng.
Là khi cùng đồng nghiệp tôi, thậm chí là những người phụ nữ chẳng ra gì bên ngoài... chuyện đó với nhau.
Tôi đã từng rất muốn có thể dứt khoát mà cho mấy cái bạt tai, rồi dứt khoát rời đi không quay đầu lại.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn chỉ có thể giống như một con chó, cúi đầu quay về bên cạnh .
Chỉ cần Lộ Trạch không buông tay, tôi mãi mãi chỉ là con rối trong tay .
Tôi biết, Trần Kính Hành có lẽ là cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi.
Nhưng nếu tôi lợi dụng ấy để trả món nợ kia, rồi lại ở bên ấy... thì tôi có gì khác so với hoàn cảnh hiện tại?
Tại sao tôi phải kéo ấy xuống ngang hàng với một kẻ tồi tệ như Lộ Trạch?
Tôi không nỡ bẩn một người như ấy.
Tôi không nỡ để ấy bị người ta chỉ trỏ, rằng Trần Kính Hành cũng chỉ vì đàn bà mà ném tiền qua cửa sổ.
Huống hồ... người đàn bà đó lại là vợ chưa cưới của em họ xa của mình.
Nên tôi chỉ có thể đẩy ấy ra.
Cứ để một mình tôi sa vào bùn lầy và đầm lầy đó.
Cứ để một mình tôi bước qua từng tầng địa ngục.
Nếu tôi có thể may mắn một chút, sạch sẽ thoát khỏi tất cả quá khứ này.
Thật sự giành lấy tự do, thì có lẽ lúc đó, tôi mới đủ dũng khí để thổ lộ với ấy.
Tôi lắc đầu với :
"Ba ngày nữa em sẽ đính hôn rồi. Nên bác sĩ Trần, đừng mấy trò kiểu này nữa."
Ánh mắt dần trở nên ảm đạm.
Tôi không chờ lên tiếng, lại tiếp:
"Em tưởng ý của em đã đủ rõ rồi. Chỉ là người lớn nổi hứng vui chơi một chút mà thôi."
"Cũng có thể... cứ xem như đó là cách em trút giận, là sự trả đũa cho việc Lộ Trạch phản bội."
Bạn thấy sao?