"Thả lỏng đi, đừng căng thẳng, sẽ nhanh thôi."
Có lẽ nhận ra tôi vì lo lắng mà cả người cứng đờ, giọng rất nhỏ, rất dịu dàng.
Tôi dần dần thả lỏng hơn.
Kết hợp giữa máy móc và thao tác của , cơn đau cũng nhanh chóng dịu đi rất nhiều.
Đến khi chườm nóng, tôi thậm chí còn thoải mái tới mức ngủ thiếp đi.
Vì tôi không hề biết, trong lúc ấy, Trần Kính Hành đứng cạnh giường tôi rất lâu.
Cuối cùng, nhẹ nhàng cúi người, khom lưng hôn tôi một cái.
Lúc cầm thuốc rời khỏi bệnh viện, vài y tá nhỏ tôi bằng ánh mắt có chút là lạ.
Cô y tá đưa thuốc cho tôi không nhịn , tò mò hỏi:
"Chị là của bác sĩ Trần à?"
Tôi lắc đầu.
"Nhưng bác sĩ Trần chưa từng đối xử thế này với nữ bệnh nhân nào đâu."
Cô y tá tôi đầy ngưỡng mộ:
"Vả lại, chuyện nhỏ thế này, vốn dĩ không cần bác sĩ Trần ra tay đâu, mà ấy lại tự mình vật lý trị liệu cho chị…"
Cô y tá không nhịn mà suýt hét lên:
"Thật đó, tụi em lúc nãy ai cũng ghen tị muốn chết!"
Tôi không nhịn quay đầu lại.
Hành lang vắng vẻ, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu.
Trong lòng tôi nặng trĩu, nghèn nghẹn, chỉ đành với y tá rồi bước vào thang máy.
Anh bảo tôi quay lại ba lần nữa.
Nhưng tôi biết rõ… mình sẽ không đến nữa đâu.
Tối hôm sau, tôi tăng ca về tới phòng trọ, mệt gần chết, thì Lộ Trạch gọi điện bảo tôi qua chỗ ta một chuyến.
Lúc đầu tôi không muốn đi, chắc ta uống hơi nhiều, giọng gắt gỏng đến dọa người.
Tôi ngồi trên giường, ngẩn người một lúc, cuối cùng vẫn cầm điện thoại và túi xách ra khỏi nhà.
12
Giữa đường, tôi lại nhận tin nhắn WeChat từ Lộ Trạch:
"Chị ơi, phiền chị mua giúp hai hộp Okamoto nhé, nhớ mua size lớn nhất đó nha~"
Tôi mặt không cảm tắt luôn tin nhắn, trong lòng thậm chí chẳng thấy buồn.
Đến khách sạn, tôi cầm mấy thứ đã mua lên gõ cửa.
Mở cửa là “tiểu tiên nữ” Lâm Ngữ.
Tôi đưa đồ cho ta rồi xoay người định rời đi.
Lộ Trạch say xỉn gọi giật lại:
"Giang Niễu, con mẹ nó mày quay lại đây cho tao!"
Lâm Ngữ vội vàng dỗ:
"A Trạch, đừng giận mà. Chắc chị ấy ngại có em ở đây nên mới không chịu vào thôi…"
Tôi chỉ lạnh lùng ta diễn.
"Ngại cái gì? Đừng tưởng tao không biết, mày căn bản chả bao giờ quan tâm bên tao có bao nhiêu đàn bà."
Lộ Trạch kéo tay tôi, giật mạnh tôi vào phòng.
"Còn giả bộ trong sạch cái gì? Định đợi đến lúc đính hôn à? Mẹ kiếp, giờ tao muốn luôn!"
Anh ta thô lỗ đẩy tôi ngã lên ghế sofa, giật tung dây thắt áo ngủ, định đè xuống.
Tôi gương mặt bẩn thỉu, ghê tởm của ta, nghĩ đến việc vừa rồi ta còn ngủ với Lâm Ngữ, nghĩ đến suốt một năm nay ta đã qua tay bao nhiêu người đàn bà… Anh ta dơ bẩn đến tận xương tủy.
Cảm giác buồn nôn dâng lên cuồn cuộn, bụng quặn thắt từng cơn.
Ngay khoảnh khắc ta sắp chạm vào tôi, tôi chộp lấy cái gạt tàn bên cạnh, nện mạnh xuống bàn trà.
Gạt tàn vỡ tan, máu trên tay tôi chảy đầm đìa.
Lâm Ngữ hét lên hoảng loạn.
Lộ Trạch thì sững sờ, ánh mắt đầy giận dữ lẫn sợ hãi.
"Lộ Trạch, chờ đến lúc đính hôn cũng , còn nếu không thì giờ luôn - một đứa vào viện, một đứa vào đồn."
Tôi ngồi dậy, giọng bình tĩnh đến đáng sợ.
Tôi cũng chẳng biết mình đang gì dù thế nào, kéo ngày nào hay ngày đó.
Nếu cuối cùng vẫn không thoát , tôi – Giang Niễu – cũng đành chấp nhận.
Bị chó cắn thì gì?
Không biết Lộ Trạch lo sợ điều gì, mà lại lùi về sau hai bước.
Tôi lập tức nhân cơ hội lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
Ra khỏi khách sạn, tôi ngồi sụp bên lề đường, nôn đến quặn ruột.
Bàn tay phải máu thịt lẫn lộn, máu chảy loang cả nền đất.
Lúc nãy còn chưa thấy đau, giờ thì đau đến thấu tim gan.
Tôi gắng gượng đứng dậy, bắt taxi đến bệnh viện gần nhất.
Đến nơi mới phát hiện, đây là bệnh viện Trần Kính Hành đang việc.
Tôi chỉ có thể âm thầm cầu nguyện hôm nay không trực.
Lúc y tá xử lý vết thương, tôi đau đến mức cả người run lẩy bẩy.
Nhưng vẫn gồng mình không để nước mắt rơi.
Tôi nghĩ… có lẽ nước mắt mình đã cạn hết từ ngày cha mẹ qua đời.
"Đau thì cứ khóc đi, đừng nhịn."
Một giọng trầm thấp, dịu dàng vang lên sau lưng.
Ngay sau đó, cả người tôi rơi vào một cái ôm ấm áp và rộng lớn.
13
Mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ, xen lẫn hương thuốc lá thoang thoảng.
Ngoài ra, là một mùi hương sạch sẽ, lạnh nhạt, rất quen thuộc – khiến người ta thấy an tâm.
Tôi không cần ngẩng đầu cũng biết là .
Nước mắt cuối cùng vẫn trào ra.
Những ngón tay dài và thon của nhẹ nhàng che mắt tôi lại:
“Cố chịu một chút, sắp xong rồi.”
Nước mắt tôi rơi không ngừng, thấm ướt lòng bàn tay .
Đến khi vết thương xử lý và băng bó xong, đưa tôi về nhà .
Trên đường tôi từng muốn tự về, kiên quyết không đồng ý.
Tay tôi bị thương, đến tắm cũng là giúp.
Dù từng có quan hệ thân mật, tôi vẫn thấy không tự nhiên.
“Tôi tự tắm mà, chậm một chút cũng không sao…”
“Để vết thương dính nước là nhiễm trùng đấy, ngoan chút đi.”
Anh dùng khăn tắm lớn quấn tôi lại, bế về phòng ngủ.
“Tôi ngủ ở phòng bên, có gì gọi là tôi nghe thấy liền.”
Anh khẽ chạm trán tôi, xong định đứng dậy rời đi.
“Trần Kính Hành…”
Tôi khẽ kéo tay áo :
“Anh ở lại với em một chút không? Em không muốn ở một mình.”
Anh tôi hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu:
“Được, để đi tắm đã.”
Khi quay lại, cả người sạch sẽ, mùi hương dễ chịu.
Tôi không nhịn , nhào vào lòng , tay chân quấn lấy không buông.
Anh vừa phải cẩn thận né vết thương của tôi, vừa nhẫn nhịn :
“Giang Niễu, đừng dụ .”
Tôi mặc kệ, dụi đầu vào ngực , giọng nũng nịu:
“Trần Kính Hành, còn nhớ chuyện hồi đại học không?”
“Còn nhớ một chút.”
“Anh còn nhớ có lần trong thư viện, có một ngồi đối diện suốt hai tiếng, cuối cùng còn ngủ gục không?”
“Ừm.”
“Có mất mặt không?”
“Không đâu.”
“Anh từng thích ai chưa?”
“…Có rồi.”
Tôi khựng lại, tim như bị ai bóp nghẹt.
“Chắc ấy rất xinh đẹp, rất xuất sắc?”
“Chỉ là một xinh xắn, bình thường thôi.”
Anh xoa đầu tôi.
Có lẽ vì nhắc đến người mình từng thích, nên cả người dịu dàng đến khiến người khác đau lòng.
“Trần Kính Hành… Tối nay mình đừng nhắc đến ấy nữa, không?”
“…Được. Em muốn gì?”
“Anh… còn từng ngủ với người phụ nữ nào khác chưa?”
“Chưa.”
Anh nâng cằm tôi lên, cúi đầu hôn nhẹ:
“Giang Niễu, không phải loại người tùy tiện.”
14
“Vậy sao lại…”
Tôi còn chưa hết câu, đã bị hôn đến nghẹn lời.
Và thế là câu hỏi ấy cũng không có câu trả lời.
Tôi phát hiện rất thích hôn mắt tôi - nhất là mí mắt mỏng manh này.
Tôi nghĩ… có lẽ vì tôi có đôi mắt giống người con từng .
Đầu óc rối loạn, lại bị những nụ hôn ấy cho buồn ngủ.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm giác như gì đó bên tai, tôi mệt quá, không nghe rõ…
Anh bất lực tôi ngủ say, khẽ thở dài rồi đứng dậy vào phòng tắm.
Vết thương của tôi đến ngày thứ ba thì gần như lành hẳn.
Lúc ăn tối hôm đó, tôi tôi muốn về.
Trần Kính Hành đặt đũa xuống:
“Giang Niễu, em hãy dứt khoát chia tay với Lộ Trạch đi.”
Tôi lắc đầu:
“Trần Kính Hành, có những chuyện em không thể với . Điều duy nhất em có thể là - trừ khi Lộ Trạch đồng ý chia tay.”
“Em rốt cuộc nợ cậu ta cái gì?”
Tôi muốn , tôi nợ ta rất nhiều tiền.
Hai tháng mẹ tôi nằm ICU là hai tháng tiền viện phí đắt đỏ như đốt cháy nhà.
Còn có khoản bồi thường sau tai nạn – con số khiến người ta nghẹt thở.
Sau đó, khi bác sĩ tuyên bố mẹ tôi chết não, không thể cứu nữa… họ đã lấy đi quả thận hoàn toàn khỏe mạnh của bà để hiến tặng cho người khác.
Tôi lúc này mới biết, ba mẹ tôi khi còn sống đều từng ký giấy hiến tạng.
Hôm đó tôi khóc đến mức toàn thân mềm nhũn, mọi việc trong bệnh viện đều do Lộ Trạch đích thân lo liệu.
Bạn thấy sao?