Ba mẹ của Lộ Trạch tuy không ưng tôi càng không chấp nhận nổi đám phụ nữ xung quanh ta.
Vì thế, với chuyện tôi và Lộ Trạch qua lại, họ vẫn giữ thái độ không can thiệp, cũng chẳng đồng .
Lần này chủ mời tôi đến nhà ăn cơm, là lần đầu tiên.
Khi tôi thay đồ xuống lầu, bất ngờ nhận một lời mời kết trên WeChat.
“Giang Niễu, là – Trần Kính Hành.”
Chỉ ba chữ "Trần Kính Hành" đập vào mắt, cả người tôi như bị một nỗi đau không lời tràn ngập, nặng nề tới mức khó thở.
Tôi dựa vào tường, siết chặt cổ áo trước ngực.
Một lúc lâu sau mới dằn xuống cảm , cố gắng nuốt nước mắt vào lòng.
8
Tôi biết bản thân mình… đã đè nén quá lâu.
Tối qua mới để bản thân buông thả một lần.
Nhưng cũng chỉ lần đó thôi.
Tôi cứng lòng, từ chối lời mời kết của .
Anh không gửi lại lần nữa, cũng không gọi cho tôi.
Trong thế giới của người trưởng thành, đó đã là một lời từ chối rõ ràng.
Với người như Trần Kính Hành – thiên chi kiêu tử, tính cách vốn kiêu ngạo lạnh nhạt, ấy… chắc sẽ không chủ liên hệ lại với tôi nữa.
Khi tôi vừa xuống lầu, ánh mắt của Lộ Trạch liền ánh lên sự đắc ý xen lẫn khinh thường.
Tôi lên xe, không lời nào.
Anh ta định ôm tôi, tôi lắc đầu tránh đi.
“Con mẹ nó…” – ta cáu bẳn mắng khẽ, “Được, ông đây nhịn. Đợi đính hôn xong rồi vào em cũng chưa muộn.”
Tới nhà họ Lộ, ba mẹ và em ta đều có mặt.
Em – Lộ Vãn – từ nhỏ đã yếu ớt.
Hơn một năm trước mới ghép thận, hồi phục không tốt, thường ngày rất ít khi ra ngoài gặp người.
Mẹ Lộ thấy tôi đến thì thái độ hoàn toàn khác hẳn ngày thường, vô cùng thân thiết:
“Niễu Niễu tới rồi, mau ngồi đi!”
Trong lúc chuyện trò, bà ấy thậm chí còn hỏi han đầy quan tâm:
“Nghe Lộ Trạch tháng trước con đi khám sức khỏe? Kết quả sao rồi? Có gì không ổn không?”
“Cũng ổn ạ, chỉ là có chút u xơ tuyến vú nhẹ, ngoài ra không vấn đề gì.”
“Vậy thì tốt rồi, tốt rồi.”
Bà ấy rất vui:
“Niễu Niễu à, con với Lộ Trạch cũng bên nhau gần một năm rồi nhỉ hay là chọn ngày đẹp nào đó, hai đứa đính hôn đi?”
“Được ạ, con cũng muốn ổn định rồi. Hay… tháng sau luôn?” – Lộ Trạch lập tức tiếp lời.
“Niễu Niễu không cha không mẹ, thật đáng thương.
Sớm gả vào nhà, cũng xem như có người thân bên cạnh rồi...”
Bà Lộ vừa vừa nắm tay tôi, ánh mắt trông đầy thương.
Nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại thấy... có gì đó là lạ.
Nhà họ Lộ hôm nay quá mức nhiệt .
Lúc ra về còn tặng tôi một chiếc túi LV mới tinh.
“Chuyện đính hôn không cần con lo, nhà ta sẽ cho thật long trọng.”
“Niễu Niễu à, cứ yên tâm mà chờ tin vui đi.”
Lên xe rời khỏi, tôi ra cửa sổ, thấy người lớn nhà họ Lộ ai nấy đều tươi rói, niềm nở.
Còn Lộ Vãn – em yếu ớt ấy, thì đứng nép sang một bên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Một cơn lạnh âm thầm lan dọc sống lưng tôi, khiến tôi chẳng rõ vì sao lại thấy... rùng mình.
Về đến khu chung cư, Lộ Trạch đưa tôi xuống xe rồi quay đầu đi ngay.
Lúc xuống xe, tôi nghe ta bắt máy, chắc lại là “tiểu tiên nữ” tối qua.
Nhưng tôi giả vờ không nghe thấy, chỉ kéo lê cơ thể mệt mỏi về phía cầu thang.
Vừa tới dưới tòa nhà, tôi chợt dừng bước.
Dưới gốc cây nơi ánh đèn đường đổ bóng, Trần Kính Hành đang đứng đó, một tay kẹp điếu thuốc.
Tôi khựng lại một chút, theo bản năng muốn né tránh.
Anh lại dập điếu thuốc, gọi thẳng tên tôi - “Giang Niễu”.
“Bác sĩ Trần.” Tôi đành ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
“Tại sao không đợi quay lại?”
Giọng trầm xuống, có chút lạnh lẽo.
Tim tôi chua xót đến khó chịu, tuyến lệ cũng như đang giằng xé mà đau nhức.
Tôi cố tỏ ra thoải mái, cợt mà :
“Tối qua tôi uống say rồi. Bác sĩ Trần, chúng ta cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, không?”
Anh tôi, ánh mắt càng lúc càng lạnh, đến cuối cùng, gần như có thể đông cứng cả người ta lại.
“Giang Niễu, em lại tùy tiện như , không biết tự trọng đến mức này sao?”
Tôi kìm lại giọt nước mắt sắp tràn mi, khẩy một tiếng:
“Anh cứ xem như nhặt món hời đi, dù sao cũng là tôi tự mình dâng tới cửa.”
Lông mày chau lại thật sâu, như đang bực bội điều gì đó.
Anh móc ra bao thuốc, lại châm một điếu nữa.
Tôi dáng hút thuốc, gương mặt hơi nghiêm khắc.
Nhưng mỗi lần ánh mắt dừng lại trên người tôi, tôi lại cảm nhận rõ ràng một tia dịu dàng len lỏi.
Tôi chợt nghĩ đến chuyện đêm qua trên giường.
Lúc tôi khẽ khóc, có chút luống cuống mà ôm chặt lấy tôi.
Khi dỗ dành, giọng đầy áy náy lẫn đau lòng.
“Tiểu ngoan, xin lỗi… Anh không biết em là lần đầu…”
9
Tôi dời ánh mắt đi, đè nén cảm đau đớn và u uất không thể thành lời trong lòng.
Tôi không muốn để thấy sự khác thường của mình.
“Bác sĩ Trần, nếu không còn chuyện gì, tôi lên nhà trước.”
Tôi quay người toan rời đi.
“Không phải em chia tay với Lộ Trạch rồi sao?”
“Bác sĩ Trần, đây là chuyện riêng của tôi.”
“Giang Niễu, nếu em có khó khăn gì…”
“Không có.” Tôi ngắt lời , “Cảm ơn ý tốt của , bây giờ, ơn… đi đi, không?”
Tôi . Trong tay , điếu thuốc đã cháy ra một đoạn tàn rất dài.
Anh quên không gạt tàn.
Tôi đưa tay ra, nhẹ chạm vào ngón tay .
Tàn thuốc rơi xuống, tan biến trong không khí.
Giống như đoạn cảm thoáng qua giữa tôi và , nhẹ tênh như mây khói.
Tôi bị trói buộc trên con thuyền mang tên Lộ Trạch, đến cả cơ hội rời tàu… tôi cũng không có.
Có thể Trần Kính Hành có chút cảm với tôi. Nhưng tôi lấy tư cách gì để kéo vào cuộc đời hỗn độn, đầy nợ nần và đau khổ của mình?
“Tôi lên trước.”
Tôi xoay người, tự nhủ:
Đừng nữa.
Đừng quay đầu lại nữa.
“Ngày mai nhớ đến tái khám.”
Giọng thấp trầm: “Sức khỏe là quan trọng nhất. Đừng để bệnh nhỏ thành bệnh lớn.”
Tôi không đáp lại. Cúi đầu, bước nhanh vào hành lang khu căn hộ.
Và chỉ khi ấy, nước mắt mới bắt đầu từng giọt từng giọt rơi xuống.
10
Lộ Trạch với tên Lâm Ngữ kia đang rất mặn nồng.
Nhưng tôi không còn tâm trí nào để phí thời gian cho họ nữa.
Tôi dồn hết tất cả sự ý vào công việc.
Cuối tháng, nhóm tôi đạt thành tích xuất sắc nhất trong kỳ kiểm tra nội bộ.
Buổi tối đi ăn mừng, tôi bị ép uống mấy ly.
Làm việc vất vả nhiều ngày, lại thêm rượu bia kích thích, chỗ ngực bên trái của tôi lại bắt đầu nhói đau.
Tôi cố chịu đựng, uống thuốc giảm đau, đến sáng hôm sau mới đến bệnh viện.
Tôi cố tránh Trần Kính Hành, lấy số khám của bác sĩ chuyên khoa khác.
Không ngờ lúc đến lượt, vừa mở cửa bước vào phòng khám…
Tôi sững người.
Trước mặt là , vẫn chiếc áo blouse trắng sạch sẽ, ngồi yên tĩnh bên bàn.
Tôi theo bản năng định quay người rời đi.
“Giang Niễu.”
Anh gọi tôi lại.
“Bác sĩ Đới có việc đột xuất, tôi tạm thời thay ca.”
“Vậy… tôi để hôm khác tới.”
Tôi biết sắc mặt mình lúc đó chắc chắn rất tệ - say rượu, đau đớn, mệt mỏi - tôi chỉ toàn vẻ tiều tụy.
“Giang Niễu, trước tiên, là bác sĩ.”
Anh đứng dậy, tháo khẩu trang ra: “Lại đây, ngoan nào.”
Khi khám cho tôi, vô cùng chuyên nghiệp, nghiêm túc.
Trong mắt không có bất cứ tạp niệm nào. Chính điều đó khiến tôi thấy bản thân mình bẩn thỉu và nhỏ nhen.
“Chỗ này đau không?”
Ngón tay khẽ dùng lực.
Tôi nhíu mày vì đau, khẽ rên một tiếng:
“Bác sĩ Trần… đau quá…”
Lỗ tai lập tức đỏ ửng.
Anh khẽ ho một tiếng, vội buông tay, né ánh mắt đi chỗ khác.
Tôi nhanh chóng kéo áo xuống.
“Phải uống thuốc, phối hợp thêm vật lý trị liệu. Không có vấn đề gì lớn, đừng lo.”
Anh lấy bút máy ra, viết đơn thuốc.
“Thời gian tới đừng thức khuya, đừng uống rượu. Nhớ nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Viết xong, không đưa đơn cho tôi.
“Đợi chút, bảo y tá đi lấy thuốc cho em.”
“Tôi tự lấy …”
“Trước hết đi trị liệu.”
Anh tôi một cái, đeo khẩu trang vào lại:
“Người phụ trách vật lý trị liệu hôm nay là bác sĩ nam, không tiện lắm. Nên… cho em.”
“Không cần đâu. Đều là bác sĩ cả, có gì mà…”
“Có gì đấy.”
Trần Kính Hành tháo cúc áo blouse, bước đến gần tôi.
“Giang Niễu, không muốn để người khác thấy em.”
11
Tôi sững người một lúc, nhất thời không nên lời.
Anh tôi hồi lâu rồi mới :
"Đi thôi."
Tôi đi theo vào phòng vật lý trị liệu.
Lúc cởi áo nằm xuống, tôi vẫn thấy có chút không tự nhiên, bèn nghiêng mặt đi, nhắm mắt lại.
Không thể nghi ngờ gì, thực sự rất chuyên nghiệp.
Bạn thấy sao?