Khi trai tôi trở thành Ảnh đế.
Cô thân đột nhiên thì thầm vào tai tôi:
“Mình có thai rồi, đứa bé là của trai cậu.”
Cùng lúc đó.
Bạn trai tôi trên sân khấu công khai mối quan hệ với ấy.
Trong lòng tôi dâng lên một niềm vui thầm kín.
Xem ra kế hoạch trả thù của tôi đang diễn ra rất thuận lợi.
Thế là tôi quay sang với ấy:
“Cưng à, tôi chúc hai người hạnh phúc.”
01
Tại buổi trao giải liên hoan phim.
Ngồi dưới khán đài, tôi căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Bạn trai tôi, Thẩm Ký Bạch, có giành giải Ảnh đế hay không, tất cả đều phụ thuộc vào tối nay.
Anh ấy đã cống hiến rất nhiều, và ấy xứng đáng.
Khi tôi hai tay ôm lấy miệng, trong lòng thầm cầu nguyện, thân Tào Thư Nguyệt bất ngờ gọi tôi ra ngoài:
“Lạc Lạc, mình có thai rồi.”
“Gì? Của ai?”
Tôi hơi bối rối.
Cô ấy cắn chặt môi dưới.
Không gì.
Tôi sốt ruột: “Cậu đi, đứa bé là của ai?”
“Nếu mình ấy có rồi, cậu có khinh thường mình không?”
“Cậu… thật hồ đồ!”
Tôi ấy đầy trách móc:
“Dù gì thì giờ cậu cũng đã có thai, ta phải chịu trách nhiệm với cậu và đứa bé.
Giờ ta thế nào?”
Cô ấy không trả lời thẳng, mà hỏi lại tôi:
“Cậu có ủng hộ mình giành lại ta từ của ta không?”
“Giành gì mà giành?
Đàn ông thôi mà, có gì mà phải tiếc ?”
Tôi thúc giục ấy:
“Giờ cậu hãy gọi điện cho ta, bảo ta đến đây.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, mình sẽ cùng Thẩm Ký Bạch đến tìm ta giải quyết.
Cậu yên tâm, mọi thứ để mình lo.”
Cô ấy lưỡng lự rồi bấm gọi.
Không biết có phải là ảo giác không, tôi thấy Thẩm Ký Bạch xuống điện thoại, sau đó tắt máy.
Tào Thư Nguyệt chớp đôi mắt ngây thơ:
“Anh ấy không nghe máy.”
Tôi đột nhiên cảm thấy không lành, nín thở hỏi:
“Người đó, mình có quen không?”
Mắt ấy đỏ lên, rồi quyết định :
“Quen, đó là trai cậu, Thẩm Ký Bạch.”
Tôi như bị sét đánh.
Đứng ngây ra tại chỗ.
“Tào Thư Nguyệt, đừng lúc này, cậu biết đấy, nếu tối nay Thẩm Ký Bạch đoạt giải Ảnh đế, ấy sẽ công khai mối quan hệ.
Mình…”
“Lạc Lạc,” ấy ngắt lời tôi:
“Mình quyết định cho cậu biết ngay bây giờ, để cậu chuẩn bị tâm lý.
Thẩm Ký Bạch thực sự sẽ công khai mối quan hệ, không phải với cậu, mà là với mình.”
Máu dồn hết lên đầu, tôi loạng choạng suýt ngã.
Đột nhiên, mọi thứ trở nên im bặt.
Mắt tôi mờ đi, phủ một lớp sương, không còn rõ biểu cảm của Tào Thư Nguyệt.
Cô ấy bước tới đỡ lấy tôi: “Lạc Lạc…”
“Đừng chạm vào tôi!”
Tôi lớn tiếng, đúng lúc ấy tiếng ù tai biến mất, và tôi nghe thấy người dẫn chương trình :
“Người đoạt giải Nam chính xuất sắc nhất tại liên hoan phim lần này là, nam diễn viên trẻ Thẩm Ký Bạch, chúc mừng!”
Tiếng vỗ tay vang dội dưới khán đài.
Thẩm Ký Bạch mặc bộ vest đen đặt may riêng, bước lên sân khấu với vẻ không thể giấu nổi sự hưng phấn và , ôm chặt chiếc cúp trước ngực và gửi lời cảm ơn tới nhà sản xuất và đạo diễn của bộ phim.
Cuối cùng : “Ngoài ra, tôi còn muốn cảm ơn một người rất đặc biệt và quan trọng với tôi.”
Dưới khán đài mọi người đã ngửi thấy mùi “drama”, không khí trở nên náo nhiệt hẳn lên.
“Người đó chính là tôi, Tào Thư Nguyệt.
Là ấy đã luôn ở bên tôi từ khi tôi còn vô danh cho đến khi tôi tỏa sáng, dù có bao nhiêu người phủ nhận tôi, không tin tưởng tôi, ấy vẫn tin tôi là người giỏi nhất…”
Anh về phía Tào Thư Nguyệt, vô bắt gặp ánh mắt của tôi.
Anh lảng tránh, hoảng loạn lảng tránh.
Không còn để ý đến câu hỏi của người dẫn chương trình, vội vã rời khỏi sân khấu như muốn trốn chạy.
Dưới khán đài, tiếng hò reo và tiếng hét hòa vào nhau thành một mớ hỗn độn.
Quả là một bữa tiệc hoan hỷ.
02
Từ khóa tìm kiếm trở thành cơn bão.
#Thẩm Ký Bạch đoạt giải Ảnh đế#
#Thẩm Ký Bạch công khai mối quan hệ#
#Tình giữa Ảnh đế và tiểu thư nhà tài phiệt quá ngọt ngào#
Mạng xã hội lâu lắm rồi mới náo nhiệt đến thế, fan hâm mộ bắt đầu tìm kiếm mọi chi tiết về mối quan hệ giữa Thẩm Ký Bạch và Tào Thư Nguyệt, phát hiện ra họ đã tương tác rất thường xuyên từ hai năm trước.
Ví dụ như Tào Thư Nguyệt đến phim trường thăm , cùng tổ chức sinh nhật, đi dạo phố, xem phim, và thậm chí có mặt khi bộ phim trước hoàn thành.
Nhiều lúc tôi bận quay phim, ít liên lạc với Thẩm Ký Bạch.
Chính vào những lúc ấy, Tào Thư Nguyệt đã ở bên .
Tôi chợt nhớ lại khi Tào Thư Nguyệt từng hỏi tôi:
“Mình với ấy đi chung nhiều quá, cậu có ghen không, Lạc Lạc?”
Không ngoại lệ, tôi đều đáp lại:
“Cậu nhảm gì thế?
Nếu không tin ai khác thì mình vẫn tin cậu mà, hơn nữa cậu chẳng phải từng chê bai ấy còn gì?
Cậu quên rồi à?”
Cô ấy lè lưỡi, nũng: “Ôi, bị cậu bắt thóp rồi, mình thôi mà.”
Không chỉ có Tào Thư Nguyệt, mà cả Thẩm Ký Bạch cũng từng úp mở với tôi:
“Lạc Lạc, bộ phim này đầu tư nhờ Tào Thư Nguyệt nhờ vả bố ấy, sau này chắc sẽ phải gặp ấy nhiều hơn, em… sẽ không để ý chứ?”
Tôi phẩy tay: “Yên tâm, em với ấy lớn lên cùng nhau, ấy giúp là vì mặt mũi của em, cảm ơn ấy còn không kịp.”
Anh ấy thở phào nhẹ nhõm, còn tôi tiếp tục viên:
“Thẩm Ký Bạch, không ai hiểu rõ sự vất vả của hơn em.
Em tin rằng, ngay cả khi không có sự giúp đỡ từ nhà họ Tào, vẫn sẽ thành công, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Và em cũng tin, sẽ mãi em, có đúng không?”
Anh ấy xoa đầu tôi đầy thương:
“Đương nhiên rồi, không em thì ai đây, ngốc à.”
Nói rồi hôn lên trán tôi.
Tôi ôm chặt hơn.
Vậy mà bây giờ…
Những hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, khiến lòng tôi dần lạnh buốt.
Tôi tắt điện thoại, vào phòng tắm rửa mặt, cố gắng cho mình tỉnh táo lại, và sau đó tôi chắc chắn hai điều.
Thứ nhất, hai mươi năm giữa tôi và Tào Thư Nguyệt hoàn toàn kết thúc.
Thứ hai, Thẩm Ký Bạch thực sự đã phản bội tôi.
Nói cách khác, tính đến hiện tại, hai người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, tôi đều đã mất.
Không quá đau buồn, chỉ thấy thật mỉa mai.
Kết quả này như một cái tát mạnh vào mặt tôi, khiến tôi nhận ra mình đã sống ngây thơ và ngu ngốc đến mức nào.
Đã .
Thì cùng nhau xuống địa ngục đi.
Bạn thấy sao?