Sau khi mọi việc lắng xuống, ta hỏi Thái tử, vì sao Quách tướng quân lại hợp tác với Cung Thân Vương?
"Hắn muốn có một Hoàng đế bù , mà ta thì không thể là người đó; hắn muốn có một đứa cháu ngoại Thái tử tương lai, mà ta lại không thể cho hắn điều đó."
Sau khi cân nhắc, Quách tướng quân đã chọn Cung Thân Vương đối tác. Trước khi khởi sự, hắn đặc biệt phái người đón Quách tiểu thư về nhà mẹ đẻ, không ngờ Tống Đế Thần đã sớm tráo đổi, đứa con duy nhất của hắn lại trở thành con tin.
"Ta phái Tinh Trầm giả Quách tiểu thư suốt hơn một năm qua, nàng ta ngày đêm quan sát, bắt chước Quách tiểu thư đến mức sống như thật, lừa Quách tướng quân một thời gian không thành vấn đề. Huống chi, hắn bận rộn lo chuyện tạo phản, không có thời gian để ý đến việc khác." Thái tử vừa bôi thuốc lên cổ ta, vừa nhẹ nhàng.
Quách tướng quân quyết định án binh bất , Cung Thân Vương thế không chống nổi, cuộc phản loạn mưu đồ bấy lâu thất bại. Thái tử lấy tội danh mưu nghịch bất hiếu mà giáng Tống Đế Tuyên thứ dân.
Ta nhớ lại lời Tống Đế Tuyên về việc Quách tiểu thư "giữ tiết một năm", liền dò hỏi: "Quách muội muội... chẳng lẽ vẫn còn là hoàn bích*?"
(*) hoàn bích: còn trinh
Hắn ừ một tiếng.
Ta vô cùng kinh ngạc, tưởng tượng đến cảnh hai người họ giữa đêm khuya chỉ nằm đắp chăn trò chuyện, không khỏi cảm thấy thương xót cho Quách tiểu thư.
Cũng không có gì lạ, nàng hận ta đến mức muốn nuốt chửng ta...
8
Ta càng thêm thắc mắc: "Vì sao ngài không vào nàng ấy? Không muốn nàng có con sao? Nếu cũng có cách khác, đâu đến mức phải vì một chút khó khăn mà từ bỏ..."
Tống Đế Thần : "Quách tiểu thư tâm thuật bất chính, lời thì dính dấp, cạn cợt vô tri, trong đầu toàn nghĩ cách lấy lòng, ta không thích."
Ta nghi ngờ rằng mình nghe lầm, đường đường là Thái tử, cưới thê thiếp về chẳng phải đều vì đại nghiệp sao? Hắn lại là không thích? Ta càng thêm bối rối: "Không phải tất cả đều vì ngôi vị Hoàng đế, đâu có chuyện thích hay không thích. Hơn nữa, ngài không thích nàng ấy mà ngày nào cũng đến Thanh Liễu viện sao?"
"Tranh đoạt ngai vàng tự nhiên phải dựa vào tài năng của bản thân, nếu dùng thân xác để phục vụ người khác, ta đường đường là Thái tử, có khác gì kẻ phong trần?" Tống Đế Thần đầy chính nghĩa, "Còn chuyện thường xuyên đến Thanh Liễu viện, tự nhiên là để tạo ra ảo tưởng rằng ta sủng ái Quách tiểu thư, nhằm bảo vệ an toàn cho nàng."
Ta á khẩu không nên lời. Tống Đế Tuyên muốn tạo phản, lại không bắt cóc ta?
"Dù không tìm ra Tống Đế Tuyên, ta cũng có thể dẹp yên cuộc phản loạn này, nàng vốn không cần mạo hiểm." Hắn quấn băng vải quanh cổ ta, nhẹ nhàng vuốt ve, thở dài đầy thương xót, "Thật tội nghiệp cho chiếc cổ ngà ngọc này."
"Không vào hang cọp, sao bắt cọp con? Ta cũng nắm chắc sẽ không chết." Ta lấy thuốc, đưa tay cởi áo hắn để bôi thuốc, vết thương ở lưng hắn do nhát c.h.é.m đỡ cho ta, dài một gang tay, sâu đến mức lộ cả xương, mà kinh hãi, "Lúc đó, ngài không nên để Tống Đế Tuyên thả ta."
Bôi thuốc xuống, hắn đau đến run nhẹ bả vai, mồ hôi lấm tấm trên trán, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Ta không chắc ý định của hắn, không dám lấy nàng ra vật thí nghiệm."
Động tác của ta dừng lại, ta cúi đầu : "Dù cũng vẫn tốt hơn việc ngài tự mình mạo hiểm, nếu ngài xảy ra chuyện, thiên hạ sẽ ra sao? Ngài càng tỏ ra quan tâm đến ta, Tống Đế Tuyên càng dễ ra tay."
Ta thật sự không quá quan tâm đến thiên hạ, ta chỉ muốn biết vì sao hắn lại đỡ nhát kiếm đó thay ta.
Hắn quay người thẳng vào ta, hơi nhíu mày: "Nàng thật sự tin tưởng Tống Đế Tuyên đến ? Chắc chắn rằng hắn sẽ không g.i.ế.c nàng?"
Ta giúp hắn cài lại dây áo.
"Không phải tin tưởng, muốn nên đại sự thì không thể không mạo hiểm." Ta đương nhiên không hoàn toàn chắc chắn, ta phải lập công lớn, để Tống Đế Thần suốt đời kính trọng ta, ta mới có thể vững vàng ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu.
Hắn lại không chịu bỏ qua, nắm chặt cổ tay ta hỏi: "Thương Khê Sơn, nàng có còn cảm với Tống Đế Tuyên không?"
Đây là nghi ngờ ta cấu kết với Cung Thân Vương sao? Ta vội vàng tỏ lòng trung thành: "Thái tử minh giám, Khê Sơn chỉ muốn ở bên cạnh ngài, không có ý gì khác."
"Nhưng mà—ngày đó nàng đã gọi hắn là A Tuyên." Thái tử giữ tay ta áp lên n.g.ự.c hắn, giọng đầy vẻ uất ức và khổ sở, "Nàng chỉ gọi ta là Thái tử điện hạ."
Ta sững sờ.
Bạn thấy sao?