Mỗi ngày, sau khi bận rộn cả ngày, khi mặt trời lặn, mây trời hòa hợp, ta thường không kiềm mà về phía Thanh Liễu viện. Tiếng đàn du dương vang lên, tiếng vui vẻ từ phía tường vọng lại, nghe mà lòng ta không khỏi buồn bã.
Ta : "Thật ghen tị với họ, còn có thời gian để tu dưỡng tâm hồn."
Nha hoàn hầu hạ ta - Nguyệt Thư, mặt mày nhăn nhó : "Tháng này, Điện hạ chỉ đến Đan Quế viện của chúng ta có hai lần. Lần đầu, nương nương còn chưa tính xong sổ sách, bảo Điện hạ chờ. Lần thứ hai, nương nương cầm cuốn sách, kéo Điện hạ hỏi không dứt. Nương nương ơi, nếu không tranh sủng thì không kịp nữa đâu!"
Ta thở dài, tiểu nha đầu này tầm thật hạn hẹp, phi tần trong hậu cung không bao giờ hết, đấu ngã một Quách thị, sẽ còn ba ngàn Lý thị, Vương thị, Trương thị đang chờ ta, cần gì phải tranh giành một lúc?
Chăm chỉ học tập ba tháng, ta hỏng hai chiếc bàn tính, cuối cùng đã có thể đảm đương việc quản gia. Rút kinh nghiệm từ vụ Đại Hoàng tử nhận hối lộ, sổ sách trong phủ Thái tử phải minh bạch, tất cả đều phải qua tay ta kiểm tra. Rảnh rỗi, ta còn mời các phu nhân, tiểu thư trong kinh thành đến dự tiệc, mở rộng giao thiệp, từ lời hành của họ để tìm hiểu hình triều đình.
Tống Đế Thần thấy ta quản lý gia đình khéo léo, liền giao Hải Ảnh Các cho ta điều hành. Trước đây ta là một thành viên của tổ chức này, giờ đã trở thành người đứng đầu, thật sự là cảm giác quá tuyệt vời.
Ta cài cắm mật thám khắp nơi, mỗi ngày nhận hàng trăm tin tức, gần thì như Lễ bộ Thượng thư nạp thiếp, xa thì như huyện Thiên Thủy chưa nhận ngân quỹ cứu trợ đúng hạn. Ta phải đọc hết tất cả các tin tức trước bữa tối, phân loại thông tin theo hình triều đình, sau đó tóm tắt những việc quan trọng nhất để báo cáo cho Thái tử.
Trong mắt người khác, Thái tử dù sủng ái Quách thị lại rất kính trọng Thái tử phi, luôn kiên trì ăn tối cùng nàng mỗi ngày.
Ta vốn không hiểu tâm tư của nữ nhân trong chốn thâm cung, ví như Quách thị, Thái tử một tháng ở Thanh Liễu viện nửa tháng, nửa tháng còn lại bận rộn công vụ, nàng là một sủng phi, cớ sao lại phải ghen tuông với ta - người chỉ lo liệu việc gia đình?
Ta hơi sợ lạnh, mùa đông nhất định phải uống trà quế hoa để xua tan giá lạnh. Trong Đan Quế viện có trồng hơn mười cây quế, mùa thu lá cây ngả sang màu cam đỏ, hương thơm lan tỏa khắp nơi, ta liền sai người hái nhiều quế hoa để chế trà giữ lại dùng dần.
Nàng mua chuộc người trong viện của ta, bỏ thuốc độc tác dụng chậm vào trà quế hoa. Việc này thực hiện rất kín đáo, không may là, ta từng học chế độc, chỉ cần đổ nước nóng vào là biết trong quế hoa có gì khác thường.
Ta cố ý không ra, mùa đông nhàm chán, ta lấy cớ tỷ muội sâu đậm, ba ngày hai bữa mời nàng đến uống trà, luôn miệng mời mọc: "Trà quế hoa này ngon quá! Hương thơm nồng nàn, còn giúp xua tan lạnh giá, ta đặc biệt pha cho muội, muội không uống, chẳng phải là xem thường ta sao?"
Nàng không thể từ chối, khuôn mặt hiện rõ vẻ khó xử.
Ta lạnh một tiếng, nhắm thẳng vào nàng rồi hất chén trà trong tay xuống đất, ướt hết chiếc váy của nàng.
Ta : "Quách muội muội, ta xưa nay luôn coi trọng việc đáp lễ. Lần này bỏ qua, nếu có lần sau, ngươi cho ta bao nhiêu, ta trả lại gấp mười."
Sắc mặt Quách thị tái nhợt, hốt hoảng bỏ chạy.
Ta bật nhẹ.
Là con tướng quân thì sao? Ta bốn tuổi đã lang thang trên phố, sáu tuổi bò qua đống xác người, chín tuổi vào Hải Ảnh Các, mười bốn tuổi trở thành gián điệp xuất sắc nhất nhập cung, mười bảy tuổi đích thân đưa Đại Hoàng tử đầy triển vọng đến Lĩnh Nam, mười tám tuổi trở thành Thái tử phi danh chính ngôn thuận. Một tiểu thư nuông chiều từ bé, lấy gì mà đấu với ta?
Sau đó, nàng lại vài lần tìm cách khó dễ cho ta, đều bị ta chặn đứng. Tống Đế Thần muốn cảnh cáo nàng, ta không cho phép. Thứ nhất, cuộc sống phải có chút điều chỉnh, thứ hai, những việc này ta vẫn có thể đối phó . Cuối cùng, hắn cũng chỉ ngơ mà thôi.
5
Ngày tháng trôi qua êm đềm trong nửa năm, chớp mắt đã đến cuối năm.
Năm nay, tuyết đầu mùa đến muộn. Đêm mùng ba tháng Chạp, ta tỉnh giấc giữa đêm, nghe thấy tiếng xào xạc ngoài cửa sổ, liền khoác áo xuống giường, trèo lên cửa sổ để .
Bên ngoài đen kịt một màu, chỉ mơ hồ thấy một lớp tuyết trắng phủ trên mặt đất. Khi gió thổi qua, tuyết trên cây quế lại rơi xuống từng mảng, vùi sâu vào lớp tuyết dày.
Bạn thấy sao?