Dẫn Thê Tử Vào [...] – Chương 1

(Văn án)

 

Ai ai cũng Thái tử sủng ái trắc phi Quách thị, thương ta - chính thê, phải đơn nơi khuê phòng. 

 

Chỉ có ta biết Quách thị vẫn còn giữ thân trong sạch. 

 

Mà Quách thị lại với ta rằng người trong lòng Thái tử là một nữ tử khác, tên là Vãn Chiếu.

 

Thật trùng hợp, ta cũng tên là Vãn Chiếu.

 

1

 

Năm Huyền Tước thứ mười chín, triều đình xảy ra hai sự kiện lớn.

 

Thứ nhất, cuộc tranh đoạt ngôi vị giữa Đại Hoàng tử và Tam Hoàng tử đã kết thúc, Tam Hoàng tử phong Thái tử, còn Đại Hoàng tử thì nhận tước vị Cung Thân Vương và bị phân phong về phía Nam.

 

Thứ hai, tiểu thư thất lạc nhiều năm của Thừa tướng đã tìm thấy… Đúng , chính là ta, Quý nữ mới của Đại Yến, Thương Khê Sơn.

 

Lão Hoàng đế muốn mừng thêm một niềm vui, liền ban hôn ta cho Thái tử Tống Đế Thần.

 

Người cha mà ta chỉ vừa nhận lại chưa đầy ba tháng đang lo lắng không biết gả ta - một nương không tinh thông cầm kỳ thi họa - cho công tử xui xẻo nào, bỗng nhận thánh chỉ tứ hôn, đến râu mép rung rinh.

 

Ta không nỡ ông thất vọng, cuối cùng vẫn không kiềm , kéo tay áo ông, thì thầm : "Phụ thân à, hôn sự này không nên kết đâu!"

 

Thừa tướng không hiểu: "Vì sao?"

 

"Con của người trước đây từng hầu hạ trong cung, không may lại có một đoạn cảm với Đại Hoàng tử. Thái tử và Đại Hoàng tử là kẻ thù không đội trời chung, nếu một ngày nào đó hắn biết con và Đại Hoàng tử từng là đôi nhân, thì phải sao?"

 

Thừa tướng: "..."

 

"Phụ thân à, chúng ta hãy tìm cách từ chối hôn sự này đi. Người cứ rằng con bị què, hoặc đầu óc không tốt, không thích hợp phu nhân của tương lai một quốc quân." Ta vỗ vai Thừa tướng, rất chân thành đề nghị.

 

"Ôi dào, thánh chỉ tứ hôn sao có thể từ chối là từ chối ." Thừa tướng hạ giọng hỏi ta, "Con của ta vẫn còn giữ thân trong sạch chứ?"

 

"Vâng, con vẫn giữ."

 

"Vậy thì không sao, Cung Thân Vương đã sớm thu dọn hành lý đi Lĩnh Nam rồi, sau này hai người cũng không thể gặp lại nhau. Ta không , con không , còn ai biết chứ?" Thừa tướng nắm tay ta, giọng điệu nghiêm túc, "Con à, người ta thường 'nước chảy về chỗ trũng, người tiến về chỗ cao'. Tống Đế Tuyên cả đời này cũng chỉ là một vương gia thôi. Ta vừa tìm lại con quý báu, sao có thể để con gả đi xa như thế? Hãy quên những chuyện cũ đi, con phải đặt mắt vào tương lai của vị Hoàng đế này. Đừng dễ dàng từ bỏ, phụ thân mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất của con!"

 

Ta muốn khóc mà không có nước mắt.

 

Vốn định một trắc phi không sủng ái, quanh năm chẳng mấy khi gặp mặt Thái tử, biết đâu ta còn có thể lén sống qua ngày cho đến khi Thái tử đăng cơ.

 

Nhưng Thừa tướng là một chỗ dựa quá vững chắc, đến mức ta bị phong Thái tử phi, từ đó sinh ra tiếng xấu là chính thê độc ác chia cắt uyên ương - cùng lúc ta vào phủ Thái tử còn có cả nữ nhi của Quách Tướng quân, nghe nàng là người trong lòng của Thái tử.

 

Đúng , hai người họ là đôi uyên ương, còn ta chính là cây gậy chia rẽ.

 

Đoàn trang điểm đỏ rực dài mười dặm, khắp thiên hạ chung vui. Trên đường kèn trống rộn ràng, ta tiến vào phủ Thái tử, sau khi bái thiên địa, ta đỡ vào phòng và ngồi trên giường cưới, trong lòng tràn đầy sầu muộn.

 

So với việc xử lý mối quan hệ tay ba rắc rối trong tương lai, vấn đề cấp bách nhất hiện giờ là theo lệ, đêm tân hôn Thái tử phải ở lại qua đêm tại chỗ ta.

 

Không tránh khỏi việc phải đối mặt rồi.

 

Ta ngồi chờ mà như ngồi trên đống kim châm. Đợi đến khi màn đêm buông xuống, ta ngồi đến cứng cả người, Thái tử cuối cùng cũng đến.

 

Những người hầu rất hiểu lễ, lặng lẽ lui ra, đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại ta và Thái tử. Hai ngọn nến đỏ lung lay, ta qua lớp khăn trùm mỏng manh mờ mờ thấy bóng dáng hắn, vẫn như mọi khi, cao lớn, thanh tú.

 

"Ta là Tống Đế Thần, phu quân của nàng." Thái tử rất lễ phép, còn tự giới thiệu, giọng trong trẻo, dễ nghe, mang theo vài phần ý , thật khiến người khác xao xuyến lòng.

 

Ta bất giác ngồi thẳng lưng, trên giường rải đầy táo đỏ, đậu phộng, nhãn nhục và hạt sen, có vài hạt lăn xuống dưới, ta cảm thấy đau ê ẩm. Ta cầm chiếc khăn đỏ che miệng mũi, ho khẽ vài tiếng, nhỏ giọng : "Thiếp từ nhỏ thân thể yếu ớt, không chịu nổi mệt nhọc, khụ khụ, đêm nay e rằng không thể hầu hạ Điện hạ rồi."

 

Thái tử cầm cây cân nhỏ trên bàn, tiến lại gần, trong giọng còn có vài phần hứng khởi và mong chờ: "Đã là phu thê, thì phải tặng nhau tín vật. Khê Sơn, ta là phu quân của nàng, không cần căng thẳng."

 

Ta bị cách gọi "Khê Sơn" đầy cảm của hắn cho nổi cả da gà, không tự chủ mà co người lại, khẽ khàng khuyên nhủ: "Thủy tạ* vắng người xuân quạnh quẽ, Điện hạ thương hoa tiếc ngọc, chớ phụ lòng giai nhân dưới bóng liễu."

 

(*) Thủy tạ: Nhà xây trên mặt nước, để nơi giải trí.

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...