Toang rồi! Tôi quên mất ấy cũng ở trong nhóm chủ nhà!
Vô Cực! Mau tới cứu tôi!
Mùi hôi thối trong phòng vẫn còn vương quanh mũi, tôi vừa bàng hoàng vừa sợ hãi.
Chúng tôi sống xa công ty, trong giờ không thể về nhà.
Vậy tại sao đang giữa trưa Trình Lực lại về?
Sợ tôi chạy mất sao?
Tôi đè nén sự bất an trong lòng, miễn cưỡng mỉm : "Sao lại về thế? Công ty phải đi công tác đột xuất, tranh thủ thời gian."
Tôi vừa vừa Trình Lực.
Ánh mắt hung dữ của ấy dịu đi, lực siết tay tôi cũng dịu đi rất nhiều:
"Nhớ về nhà nhanh nhé."
Anh ấy tôi, nở nụ kỳ quái, khiến gai ốc trên người tôi đều dựng đứng.
Tôi vội vã rời khỏi cổng tiểu khu, liên lạc với Vô Cực.
"Đại sư. Tôi ra ngoài rồi. Giờ phải sao đây?"
"Còn quan tài thì phải sao hả đại sư! Tôi không muốn chết đâu đại sư!"
6.
Vô Cực nhanh chóng trả lời tin nhắn:
"Tôi còn chưa mua vé xe nữa. Cô cứ bình tĩnh trước đã, nghe tôi đây."
"Tôi đã liên lạc với bè, chuẩn bị ít nến thơm, cờ trừ tà, tiền giấy và người giấy giúp vượt qua kiếp nạn này."
"Nhớ mang theo bên người. Đặc biệt là người giấy, trong lúc nguy cấp sẽ cứu mạng , giúp thoát một kiếp."
"Trộn tro tiền giấy với nước rồi bôi lên quan tài để trấn áp tà hồn, ngăn hình trở nên tệ hơn."
"Treo cờ trừ tà lên người để ngăn chặn hơi thở của , ngăn cản linh hồn đó tìm tới đòi mạng."
"Dán bùa tôi cho lên cửa và cửa sổ. Tối nay dù có ai tới gõ cửa cũng đừng mở cửa! Cứ trùm chăn quá đầu rồi ngủ tới sáng, dù có ai dùng giọng điệu thế nào để gọi , nhất định không đáp lại!"
"Nhớ lấy. Trước khi tôi tới, phải trấn an trai của đã."
"Dù hắn có gì hay gì cũng đừng tin. Còn một điều nữa, nhất định không để hắn bắt dẫn về nhà!"
"Muốn giữ mạng, buộc phải theo!"
Tôi trả lời liên tục, sau khi mang theo đồ đạc thì nhanh chóng tìm một khách sạn.
Ban đêm, tôi hình xăm quan tài màu đỏ trên xương quai xanh, tựa như cái miệng đầy máu đang nuốt chửng lấy tôi.
Tôi lắc đầu định thần lại, nhúng khăn giấy vào nước hòa với tiền giấy rồi lau lên hình xăm.
Ngay khi nước chạm vào da, tôi cảm thấy đau nhói.
Giống như có ngàn vạn con kiến đang ăn xương uống máu của tôi. Nhưng khi vào hình xăm lại thấy da vẫn còn nguyên vẹn, không có bất kỳ vết thương nào cả.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi đau đớn lăn lộn dưới đất, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Vô Cực.
Lúc này trai gọi điện tới, tôi mới định thần lại, hít một hơi thật sâu rồi nghe máy:
"Kỳ Kỳ, em đang ở đâu? Mau trở về! Có người muốn gi.ết em!"
Giọng của trai Trình Lực vội vã gấp gáp, như có thứ gì đó đang đuổi theo ấy.
Bạn thấy sao?