[Dân Quốc] Tất Cả [...] – Chương 5

Diệp Mạn Lâm mệt mỏi nằm trên giường, vốn định ngủ một giấc, vừa nhắm mắt lại nhớ đến cảnh Lý Thu Mai gi.et mình. Lý Thu Mai mang đến cho quá nhiều nghi vấn, khiến chúng khó mà biến mất khỏi đầu.

Lăn qua lăn lại một lúc, Diệp Mạn Lâm nhớ ra mình còn đói, chuẩn bị ra ngoài tìm đồ ăn.

Bởi vì vừa từ bệnh viện ra, trong nhà có quan niệm mặc đồ đỏ để xua đuổi vận xui. Diệp Mạn Lâm nghĩ mình thường xuyên việc ở cục cảnh sát, chỉ mặc quần, nên quyết định tìm chiếc sườn xám đỏ lâu rồi không mặc để thay, rồi tìm một chiếc mũ đội lên đầu. Cô đi đến cửa, nghe thấy bên ngoài có người thấp giọng chuyện.

Diệp Mạn Lâm qua khe cửa thấy chị Lưu và một người đàn ông, là chồng chị ta, Vương Đại Sơn.

Vương Đại Sơn thấy vợ mình định mang đồ ăn ngon và canh gà cho hàng xóm, liền vội vàng ngăn lại mắng chị ta: “Điên rồi à? Tôi vốn không có việc , còn giả bộ hào phóng mang đồ ăn đắt tiền đi tặng.”

“Suỵt, nhỏ giọng lại chút! Thật sự coi em là ngốc à, không có lý do gì sao lại mang đồ tốt này đi tặng? Cô Diệp không chỉ là cảnh trưởng, bè còn có ô tô nữa, chắc chắn rất có thân phận. Em chỉ muốn xin ta tìm cho một công việc nhẹ nhàng hơn, đỡ phải ở nhà ăn không ngồi rồi! Mới vừa rồi em gửi cho ta con gà sống mà ta còn không nhận, em nghĩ có thể là do ta không biết nấu ăn, nên đã sẵn mang đến, càng thể hiện tấm lòng không phải sao?”

Vương Đại Sơn nghe vợ mình vì mình mà lo lắng, lập tức xin lỗi, “Tặng đi tặng đi, nhanh tặng đi! Giúp tôi tìm một công việc canh cửa, loại mà không gì chỉ ngồi đó cũng có tiền đấy.”

“Cứ chờ mà xem!” Chị Lưu đắc ý .

Diệp Mạn Lâm hiểu chị Lưu là kiểu người như , rất ồn ào, thích sự, hơi khó xử lý. Cô đói bụng không có sức lực, giờ không muốn ứng phó với chị ta. Diệp Mạn Lâm liền đi vòng ra cửa sau, vì sợ người phía trước nghe thấy tiếng , nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa, chiếc đồng hồ vàng treo trên tay rơi xuống đất, Diệp Mạn Lâm cúi xuống nhặt. Diệp Mạn Lâm vốn có vóc dáng rất đẹp, những chỗ cần nhô thì nhô, chỗ cần cong thì cong, những chỗ cần mảnh mai thì không có chút mỡ thừa nào. Thêm vào đó, nửa năm qua cảnh sát thường xuyên tập thể dục, thân hình còn săn chắc hơn trước. Khi cúi xuống, chỗ xẻ của sườn xám hơi lên cao, lộ ra một đoạn chân trắng như tuyết, mông cũng trông có vẻ cong hơn.

“Chao ôi, lão nhị, trong ngõ này còn có dáng cực phẩm như nha!”

“Trời ơi, cái mông của này thật cong, chen vào chắc chắn sẽ rất thích.”

Hai gã đàn ông chuyện, khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, mặt mày lêu lổng, mặc áo vải xám, mở toang ngực, trước ngực đều xăm một con rồng xanh, bên hông đều có một con dao. Cả hai đầy mùi rượu, loạng choạng bước về phía Diệp Mạn Lâm, miệng còn nở nụ thô thiển.

Diệp Mạn Lâm nâng người lên, nhận ra hai gã này là côn đồ. Cô hơi hối hận vì lúc ra ngoài không mang theo súng, như không cần tốn sức cũng có thể đuổi bọn họ đi, giờ chỉ có thể dùng đôi giày cao gót của mình.

Hai gã đàn ông thấy khuôn mặt Diệp Mạn Lâm, càng thêm toe toét.

“Trời ạ, này thật xinh đẹp! Trong kỹ viện muốn tìm dáng người và vẻ ngoài như cũng khó, hôm nay lại gặp một mặt hàng tốt! Nếu này dâng cho lão đại, chắc chắn sẽ có chỗ tốt cho chúng ta.” Giữa ban ngày ban mặt, hai người như sói đói lao về phía Diệp Mạn Lâm.

Diệp Mạn Lâm đột nhiên giơ tay lên.

xinh đẹp không hô hoán, lại đột ngột giơ tay, khiến hai gã côn đồ giật mình.

Diệp Mạn Lâm cho bọn họ thấy chiếc đồng hồ vàng trong tay, “Tụi mày có thể lấy đồ, đừng chạm vào tao.”

“Wow, còn khá giả đấy, không phải là vợ bé của nhân vật nào đó chứ?” Hai gã côn đồ có chút không dám đậy, sợ đắc tội nhầm người, mạng sống của bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

“Ừ, nhân vật mà tụi mày không thể đắc tội nổi đâu.” Diệp Mạn Lâm xong, nâng chân lên đá mỗi người một cái, tốc độ rất nhanh, hai gã ngã xuống đất mới phản ứng kịp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...