[Dân Quốc] Tất Cả [...] – Chương 3

Diệp Mạn Lâm cảm thấy mặt mình lành lạnh, sờ một cái mới nhận ra không biết từ lúc nào đã rơi rất nhiều nước mắt.

Sau khi lau khô nước mắt, ý thấy cổ tay trái của Lý Thu Mai có một vòng cháy đen rất nghiêm trọng.

Cô chỉ vừa mới vật lộn trên giường với ta. Giường không thể nào có điện, trong phòng cũng không có ai khác giúp đỡ, Lý Thu Mai sao lại có thể bị điện gi.et chết ngay lập tức?

Diệp Mạn Lâm kiểm tra hiện trường ba lần, đừng trên giường, mà xung quanh chiếc giường cũng không có một sợi dây điện nào.

Nhưng vết cháy ở cổ tay trái của Lý Thu Mai lại nghiêm trọng nhất.

Khi vừa rồi vật lộn, đã nắm lấy cổ tay Lý Thu Mai.

Liệu có phải điện của đã gi.et chết ta?

Cô vừa bị sét đánh, không biết dòng điện cao áp có thể vẫn còn tích trữ trong cơ thể hay không?

Diệp Mạn Lâm biết suy nghĩ này của mình có phần không khoa học, trước đây khi ở Mỹ đã từng thấy một bài báo rằng cơ thể con người có thể mang một lượng điện nhất định, vì lượng điện nhỏ nên không có cảm giác gì. Nhưng có một người phụ nữ ở Liverpool mang lượng điện trong cơ thể vượt quá mức bình thường, khi tiếp với người khác sẽ vô phóng điện cho bọn họ, khiến tóc đứng lên và tạo ra cảm giác co thắt đau đớn.

Khi đó, Diệp Mạn Lâm không tin điều đó là thật, chỉ nghĩ rằng phóng viên để tìm tin tức thu hút sự ý mà thôi. Giờ đây lại, cái gọi là kỳ văn dị sự trên báo chí, rất có khả năng là có thật.

Diệp Mạn Lâm quan sát và thử nghiệm đôi tay của mình, chẳng hạn như nắm lấy quả táo trên bàn, chạm vào tóc, giấy vụn, tay trái chạm tay phải, kết quả mọi thứ đều bình thường, không phát ra điện.

Rốt cuộc chuyện này là sao? Mà tại sao Lý Thu Mai lại muốn gi.et ?

Giữa và Lý Thu Mai không có bất kỳ mối quan hệ lợi ích nào, cũng không có gút mắt cảm gì. Bình thường thì bọn họ chỉ cùng nhau đi ăn, đi dạo, về an ninh và vụ án, Lý Thu Mai thì về bệnh viện và bệnh nhân. Hai người chưa bao giờ cãi nhau, sao tự dưng lại muốn gi.et ? Gi.et người đều có cơ, cơ của ta là gì? Gi.et có lợi ích gì cho ta?

Diệp Mạn Lâm suy nghĩ một lúc không nghĩ ra, liền kéo tấm khăn trắng lên, che xác lại. Tình huống ở hiện trường quá đặc biệt, trước khi hiểu rõ hình, tốt nhất không nên ra rối loạn.

Diệp Mạn Lâm mở cửa, phát hiện hành lang không có một y tá nào, lại sang hai phòng bệnh bên cạnh, đều trống rỗng. Có vẻ như đây đều là do Lý Thu Mai cố ý sắp xếp, ta sớm đã chuẩn đã có chủ mưu.

Mười phút sau, các y tá trở về. Diệp Mạn Lâm dùng cơ thể chắn cửa, mở một khe hở, chỉ nhờ một bé y tá, bảo ấy chuyển lời cho Lục Quân Lễ ngay khi phẫu thuật xong lập tức đến tìm .

Cô bé y tá ngơ ngác gật đầu, vừa kinh ngạc vì Diệp Mạn Lâm đã tỉnh lại, vừa ngạc nhiên vì Diệp Mạn Lâm gọi thẳng tên Viện trưởng của bọn họ một cách ‘khí phách’ như thế.

Những người phụ nữ giáo dục theo kiểu mới quả thật khác biệt, đã hủy hôn ước mà không hề tỏ ra yếu đuối, vẫn có thể tự tin nữ cảnh trưởng, khiến những người mà bọn họ cho là không thể với tới như bác sĩ Lục, phải chịu sự bỡn trong lòng bàn tay.

Những ngày qua, các y tá đã thấy rất rõ ràng, dù đã hủy hôn ước bác sĩ Lục vẫn thâm không giảm, ngày nào cũng đến thăm Diệp. Luôn ngồi trước giường bệnh và chuyện với Diệp. Còn gì thì không ai biết, vì bọn họ đều bị đuổi xa, không nghe thấy .

Cô Diệp đã ra lệnh, bé y tá phải nghe lời. Cô ấy sớm đã đợi ở cửa phòng phẫu thuật, ngay khi phẫu thuật xong liền truyền lời cho Lục Quân Lễ.

Lục Quân Lễ vừa cởi bỏ áo phẫu thuật đã vội vàng đến gặp Diệp Mạn Lâm, tưởng Diệp Mạn Lâm tỉnh dậy có gì không ổn, không ngờ lại thấy một thi thể cháy đen trên giường bệnh của Diệp Mạn Lâm.

“Đây thật là một sự vui mừng kinh ngạc.” Lục Quân Lễ liếc Diệp Mạn Lâm đang đứng bên cửa sổ.

Sau đó nghe Diệp Mạn Lâm tóm tắt ngắn gọn sự việc, liền đeo găng tay, tự mình kiểm tra trạng thi thể.

Khi xem thi thể, nét mặt Lục Quân Lễ không có chút cảm nào, tùy tiện từ trong túi lấy ra một con dao phẫu thuật, còn cắt hai lần vào chỗ bị bỏng của thi thể.

“Quả thật giống như tác dụng của dòng điện cao áp, khiến vị trí tiếp bị bỏng nặng.”

“Rất có thể là tôi đã phóng điện gi.et ta, tôi không biết mình đã phóng điện như thế nào, vì giờ tôi không thể phóng ra .” Diệp Mạn Lâm bất đắc dĩ .

“Lúc đó cảm thấy thế nào?” Lục Quân Lễ nâng mí mắt, Diệp Mạn Lâm.

“Ngoài việc ngạt thở và không có sức lực, hình như không có gì bất thường khác. Theo lý mà , nếu dòng điện từ tay tôi xuất ra, chẳng phải nên để lại vết bỏng trên da tôi sao? Nhưng giờ tay tôi hoàn toàn bình thường không bị gì.”

Diệp Mạn Lâm đưa đôi tay trắng nõn của mình cho Lục Quân Lễ xem.

Lục Quân Lễ không tay, vẫn dán mắt vào Diệp Mạn Lâm, “Vậy tỉnh lại lúc nào? Lý Thu Mai gi.et chính vào lúc cờ tỉnh dậy?”

“Có lẽ .” Diệp Mạn Lâm tránh ánh mắt của Lục Quân Lễ.

“Có lẽ , thì không phải rồi.” Lục Quân Lễ lạnh, “Quả nhiên là người thiếu kích thích, không tôi giải phẫu xác nghiên cứu, cũng sẽ không tỉnh. Lần sau đừng như nữa.”

“Gì cơ?” Diệp Mạn Lâm không hiểu câu cuối cùng của Lục Quân Lễ có ý nghĩa gì.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...