[Dân Quốc] Phong Cốt – Chương 104

—— Cô không hiểu tại sao vào thời khắc cuối cùng đó Liêu Hải Bình lại đẩy ra, cũng không hiểu hắn tại sao lại đột ngột thay đổi ý định, muốn thả tự do.

Khương Tố Oánh vẫn nhớ rõ bộ dáng của Liêu Hải Bình khi tách ra.

Đôi mắt đẹp của người đàn ông thẳng vào , đáy mắt đen sẫm. Dường như có khát vọng sống, lại như hoàn toàn từ bỏ, khiến người khác không thể hiểu thấu. Ngay sau đó hắn đẩy , vừa khiến lảo đảo, vừa khiến hoang mang thất thố.

Liêu Hải Bình mà Khương Tố Oánh biết, tuyệt đối không thể ra chuyện như .

Nhưng cố hắn lại như .

Thậm chí sau khi xong, không một lời, trực tiếp quay lưng bước vào cái chết mà hắn đã lường trước, chỉ để lại cho một bóng lưng thẳng tắp kiên cường, từ đó không còn liên quan gì nữa.

Đúng , Liêu Hải Bình đã chết, báo chí đã như .

Ngày hôm sau sau vụ hỏa hoạn, Lâm Cận Sinh từ bên ngoài trở về, cầm tờ báo mới kích hét lên: “Mau xem đi!”

Khương Tố Oánh nhận tờ báo, tiêu đề lớn trên trang nhất là một tiêu đề sốc: “Kinh hoàng! Nhà buôn lớn của Thiên Tân chết thảm trong nhà, là do đấu súng hay do tai nạn?”

Phía dưới trang báo là bức ảnh của ngôi nhà của họ Liêu bị cháy còn lại những bức tường đổ nát, cùng ba bốn thi thể không còn hình dạng.

So với những bức ảnh máu me, văn bản tin tức thì mơ hồ hơn nhiều. Trong ba trăm từ, có đến hai trăm từ về Liêu Hải Bình, rằng hắn vừa điên vừa ác, rơi vào kết cục như thực sự là báo ứng.

Có lẽ tổng biên tập Lư đã phải chịu không ít khổ sở từ Nhị gia, nên bài báo này không chỉ mô tả cuộc đấu súng và hỏa hoạn, mà còn là cơ hội để giải tỏa sự tức giận cá nhân. Nếu không đưa Liêu Hải Bình xuống tận mười tám tầng địa ngục, thì tổng biên tập Lư đã vô cùng độ lượng rồi.

Ai đã Liêu Hải Bình? Hắn chết vì bị bắn hay bị lửa thiêu? Không ai biết.

Mặc dù tin tức không rõ ràng, có một điều chắc chắn.

Liêu Hải Bình đã không còn sống sót.

Vậy thì Xuân Hồng, lão Tôn cũng không thể nào sống sót. Tất cả những sinh mạng mà Khương Tố Oánh quen biết đều đã chết trong ngày hôm đó, cùng với ngôi nhà âm u kia.

Khương Tố Oánh đọc báo xong, một cơn gió từ bên ngoài ùa vào, qua cửa sổ khép hờ, cho đèn điện trong khách sạn cũng bị thổi rung rinh.

Chị hai sợ run cả người: “Thiên Tân không bình yên, chị và rể của em chuẩn bị về Nhiệt Hà, em có đi cùng bọn chị không?”

Khương Tố Oánh do dự.

Thực ra bây giờ có thể an ổn chuyện với chị hai đã là một điều kỳ tích — nếu không phải ngày hôm đó chị hai và Lâm Cận Sinh thoát khỏi tay của thuộc hạ Nhị gia, quyết định lái xe đến gần nhà họ Liêu, mạo hiểm thử vận may, thì sẽ không gặp Khương Tố Oánh vừa lúc một mình trốn thoát.

Ngày hôm đó gặp nhau trên phố, và chị hai ôm nhau, đã khóc biết bao nhiêu nước mắt, không cần phải thêm. Đến khi tới khách sạn, hai người vẫn không buông tay nhau.

Chị hai có vẻ đã béo hơn, rõ ràng là cùng Lâm Cận Sinh sống tốt. Thậm chí còn sai chồng đi mua ít xíu mại về, để lấp đầy cái bụng đói.

Khương Tố Oánh thấy chị ấy như , hoàn toàn yên tâm. Vì , một chuyện luôn lởn vởn trong đầu lại nổi lên, khiến cuối cùng từ bỏ ý định ở lại với người thân một thời gian nữa.

Cô phải xuống Thượng Hải một chuyến, thăm Trương Hoài Cẩn vì mà bị thương.

Nếu không, sẽ cảm thấy áy náy.

Người nhà ở ga tàu chia tay nhau, một người đi về phía bắc, một người đi về phía nam, có lẽ phải đến sau Tết mới gặp lại. Khương Tố Oánh đặt hành lý đơn giản xuống, ôm chặt chị hai.

“Bảo trọng.”

Có lẽ cũng đã những lời tương tự với người khác, khi ra hai chữ này, Khương Tố Oánh bỗng nhớ đến gương mặt của Xuân Hồng. Chỉ có điều Xuân Hồng không còn là với những bím tóc thô dầy, khuôn mặt không còn như quả táo căng mọng, mà giờ đây đã biến thành một xác chết khô héo.

Màu đen rõ nét, màu đỏ chói mắt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...