Thu Thủy kẹp một điếu thuốc mảnh, liếc Nam Vu đang tiều tụy, thở ra một làn khói xám trắng.
“Đi thôi.” Sau một lúc, chị ta mới mở miệng.
“A Thu, cảm ơn chị.”
“Cô không nên cảm ơn tôi. Cô nên ghét tôi mới phải.”
Nam Vu lắc đầu:
“Không. Ghét một người thì mệt mỏi quá.”
Thu Thủy nhẹ nhàng nhắm mắt lại:
“Nam Vu, tôi thật sự ghét bộ dạng như .”
Nam Vu không trả lời, quay người theo chân cai ngục dẫn đường phía trước.
Thu Thủy theo bóng lưng , dập tắt điếu thuốc trên bàn đá.
……
Trong đại sảnh bố trí xa hoa của nhà họ Hạ, đĩa nhạc phát ra giọng hát nữ mềm mại, như thể đã ngâm trong bụi trần quá lâu, mỗi lần chuyển đi chuyển lại đều mang một chút ý vị trầm lắng.
“Cầu xin ngài, hãy buông tha cho thầy giáo đi.” Nam Vu cúi thấp mặt, thấp giọng .
Hà Cừ quay lại, bóng dáng gầy gò trước mặt, viên sĩ quan trẻ tuổi nở nụ :
“Em có biết tôi muốn gì không,” Hắn nắm cằm của , “Em còn dám đến một mình đến đây? Hử?”
“Không phải như ,” Nam Vu , không vào mắt hắn, “Tướng quân không phải là người như , lần đầu tiên tôi gặp ngài, liền biết .”
Hà Cừ buông lỏng tay, tiện tay lấy khăn trên ghế sofa lau sạch ngón tay, Nam Vu liếc , nhớ đến lời đồn rằng tướng quân rất thích sạch sẽ.
“Tướng quân không thích tôi,” Cô nắm chặt vạt áo, tiếp tục , “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tướng quân giam giữ thầy giáo là vì tôi. Nhưng vẫn muốn hết sức mình để cứu thầy ấy, dù sao một ngày thầy……,” Cô mím môi, “Phần ân này, rốt cuộc cũng phải trả.”
“Ồ?” Hà Cừ ngẩng mắt, “Em định thế nào để cứu?”
Nam Vu từ trong áo lấy ra một gói giấy, đưa cho Hà Cừ.
Viên sĩ quan :
“Em định hối lộ tôi?”
Nam Vu cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu hắn, nghiêm túc :
“Đây là sự trao đổi.”
Hà Cừ chằm chằm vào đôi mắt đen láy của , cảm thấy vừa giống vừa không giống, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cùng một sự ôn hòa thanh đạm, cùng một sự trong sáng không đáy, thật sâu, lại không thấy trái tim của , không thấy đến tột cung đang giấu ai trong lòng.
Trái tim bỗng đau nhói, Hà Cừ nắm gói giấy, không khỏi lạnh:
“Được, rất tốt.”
Nam Vu lại cúi đầu, thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt đã trắng nhợt như tờ giấy.
……
Vân Giản mở bức thư, bên trong chỉ chép một bài thơ bằng chữ nhỏ thanh tú.
“Chiêm bỉ kỳ áo, lục trúc y y.
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma.
Sắt hề giản hề, hách hề tuyên hề,
Hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề.”
“Hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề……”
Anh nhớ lại câu của , hiểu câu đó của .
“Em thích thầy. Thầy ơi, dẫn em đi đi.”
Trước đây không thể hứa hẹn, giờ đây cũng đã sa vào vòng lao lý, sao có thể, lại sao dám.
Hà Cừ từng tìm , thử xem có phải là người trong lòng Nam Vu không. Anh lại với hắn, Giang Nam có quân càng xứng hơn Nam Vu. Khi đó, người đàn ông mặt mày hung ác âm trầm mỉa, , thử một lần chẳng phải sẽ biết hay sao?
Thái độ quyết đoán như .
Vì thế, bị bắt giam.
Người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh thờ ơ hỏi, cậu định ta, lý do là gì?
Đôi mắt của người phụ nữ có chút giống A Vu. Bọn họ đều gọi người này là Thu Thủy.
Viên sĩ quan quyền thế ngất trời ôm người phụ nữ, khinh thường , người cần lý do sao?
Hình như là cần. Ví như, không chỉ là người thừa kế nhà họ Vân, mà còn là một trong những lãnh đạo của tổ chức văn trị, đang âm thầm hoạch định một cuộc vận văn hóa.
Nhưng, hành duy nhất trong đời chưa thực hiện đã bị giam giữ, cuối cùng cũng cảm thấy không cam lòng.
Hơn nữa, cũng rất muốn…… gặp lại người đó một lần nữa.
Cô ấy đáng như thế.
Đã từng có ánh trăng sáng giữa trời, mời đến nhà họ Nam cùng đón Tết Trung Thu, lại gặp bóng dáng mỏng manh bên bờ hồ.
Anh thấy bé này mặt mày ưu tư, dường như có ý nghĩ tiêu cực, không nhịn mà tiến lại trìu mến khuyên nhủ.
Ánh trăng mát như nước, ai đó nhẹ khiến lòng người xao xuyến. Từ đó, cuộc đời bỗng trở nên hỗn loạn không thể gỡ rối.
“Thầy giáo hiểu lầm rồi. Em chỉ thấy trăng trên hồ, ánh trăng rực rỡ, cảnh đẹp trước mắt, một lúc mê mẩn mà thôi.”
Cô bé tên A Vu.
Sau này, Vân Giản trở thành thầy giáo của A Vu nhà họ Nam.
Khi dạy về Kỳ Áo, hỏi:
“Quân tử, có phải chỉ người như thầy hay không?”
A Vu bằng đôi mắt đen láy. Tim đập mạnh, bỗng chột dạ vội vàng quay đi.
Trong đầu chỉ có đôi môi hơi nhợt nhạt của , mở khép như cánh hoa.
Mềm mại đến mức khiến người ta muốn hôn lên đó.
Đến nước này, Vân Giản chỉ có thể khổ, chưa bao giờ là quân tử.
Bạn thấy sao?