[Dân Quốc] Gió Nam [...] – Chương 4

Buổi chiều, gió nhẹ thổi qua rèm voan mềm mại. Nam Vu cành hoa từ ngoài cửa sổ thò vào trong bóng râm, hỏi người vừa bước vào: 

“Đã xong xuôi hết chưa?” 

“Rồi ạ.” 

“Thầy ấy đã gì không?” 

“Thầy giáo Vân dặn chủ học tập không lơ là, bên cạnh việc ôn bài, cũng phải ý đến sức khỏe.” 

“Quả đúng là lời của thầy ấy,” Nam Vu mỉm , “Cũng đúng là điều thầy giáo sẽ .” 

“Cô chủ,” Tiểu Điệp ủ rũ, “Cô đừng buồn nữa.” 

Nam Vu ngạc nhiên: 

“Cô đâu có buồn.” 

Trên đời này không có bữa nào mà không tàn.

“Nhưng mà đang khóc.” 

Nam Vu lau mặt, quả nhiên cảm thấy một mảnh lạnh lẽo, chỉ thở dài bất đắc dĩ: 

“Chỉ là có chút thương cảm mà thôi.” Quay người sang chỗ khác, “Cắt cành hoa đó đi.” 

Tiểu Điệp những bông hoa xinh đẹp trên cành: 

“Cô chủ, nó đẹp như ……”

“Dù đẹp cũng không nên.” 

Vượt quá giới hạn, u ám, đáng lẽ phải sớm bị xóa bỏ. 

Ai sẽ chỉ trích là người lạnh lùng. 

— 

Ngày hôm đó, Nam Vu nhớ đến một câu chuyện, liền thẳng đến thư phòng tìm nguồn gốc câu chuyện đó. 

Mới vừa đến gần thư phòng, đã nghe thấy cha và trai đang bàn chuyện: 

“……Tốt xấu gì cũng đã dạy em , nên giúp đỡ ta một chút. Hơn nữa, con rất khâm mộ ta, đã diễn thuyết vài lần ở Bắc Bình, có lần phản đã chĩa súng vào trán ta, ta vẫn có thể bình tĩnh hoàn thành bài diễn thuyết. Hơn nữa ta là hậu nhân của nhà họ Vân, khá có tài hoa. Người như , nếu chết vì một tội danh không rõ ràng, thật sự rất đáng tiếc.” 

“Dù đúng như , con cũng biết hình hiện tại, Hà Cừ ở Liêu Đông có thể là một tay che trời. Cậu ta đã khẳng định Vân Giản là một thành viên của tổ chức văn trị, thì rất khó có cơ hội xoay chuyển. Chúng ta không thể dính vào chuyện này.”

“Có lẽ A Thu có cách, em ấy……” 

“Đừng nhắc đến nó, nó đã không còn là người nhà họ Nam nữa. Nói chung, chuyện này, nhà họ Nam chúng ta không thể quản. Con lén lút đến trong nhà tù cứu tế cho ta một chút là .” 

…… 

Nam Vu suy nghĩ rất lâu, lại ra ngoài nghe ngóng nhiều tin tức, trở về phòng, tâm trạng càng nặng nề. 

Tiểu Điệp đang cho xem váy cưới: 

“Ban đầu bà chủ muốn kiểu Tây, nhà họ Tô lại muốn kiểu cổ điển, em cũng nghĩ, cưới xin là chuyện vui, nên phải đỏ thắm rực rỡ. Đúng hay không, chủ?” 

Ai ngờ Nam Vu nắm chặt tay Tiểu Điệp: 

“Giúp một việc, không.” Sắc mặt trắng bệch đáng sợ. 

— 

Khi Nam Vu gặp lại thầy giáo, đã bị tra tấn đến không còn hình dạng. 

Cô đứng xa xa bên ngoài nhà tù , trên mặt không có biểu cảm gì. 

Người bên cạnh nở nụ

“Đau lòng sao?” 

Nam Vu cúi đầu, giận dữ

“Từng là thầy trò, thấy bộ dạng ấy như , em là học trò sao có thể thờ ơ.” 

Người nọ nhạt, bước ra khỏi buồng giam ẩm ướt lạnh lẽo, quay lại ngồi xuống một chiếc ghế đá:

“Người cũng đã gặp, thư cũng đã đưa, hai nhà họ Nam, xin lỗi không tiễn .” 

Nam Vu tiến lên hai bước: 

“Chị A Thu, dẫn em gặp một người nhé.” 

Người nọ dừng lại tác tháo mũ, một lúc sau, ngẩng gương mặt xinh đẹp lên: 

“Nam Vu, đừng có đằng chân lân đằng đầu.” 

“Em bảo đảm, đây là việc cuối cùng.” 

Nam Thu, không, phải là Thu Thủy nhướn mày, gương mặt dưới ánh nến vàng càng nổi bật vẻ đẹp của chị ta, không thể không mê: 

“Dù hiện tại tôi không còn là người nhà họ Nam nữa, tôi cũng đã học chút tính cách của thương nhân. Cô có biết, thương nhân chỉ vì lợi ích, trọng trao đổi ngang giá, không bao giờ việc lỗ vốn. Cô muốn gặp thầy giáo Vân, tôi nhớ xưa nên đồng ý với , có một không hai, thêm lần thứ hai, sẽ đổi gì cho tôi?” 

Nam Vu thẳng vào chị ta, đôi mắt đen không nhúc nhích. Đột nhiên, nhẹ nhàng

“Một tờ hôn ước.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...