[Dân Quốc] Gió Nam [...] – Chương 3

Nam Vu gặp lại thầy giáo, thầy giáo đang tựa vào gốc trúc đọc sách. Hôm nay mặc một bộ áo đen bằng lụa và vải gai, vô mang đến một cỗ khí chất thanh khiết, không hề có chút yếu đuối của người đọc sách. 

Anh ngẩng đầu thấy Nam Vu, không tự giác mỉm , bớt đi phần kiêu ngạo, trở nên ôn hòa và khiêm nhường. 

Nam Vu cũng bị nụ này chạm đến, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên dịu dàng, tiến lên trước, đưa cho Vân Giản bánh ngọt gói trong giấy dầu. 

“Thầy, đây là em lấy từ nhà bếp, cho thầy nếm thử.” 

Vân Giản nhận lấy, nhíu mày: 

“Em đã uống rượu à?”

Nam Vu bĩu môi: 

“Gặp một người kỳ quái, bảo em cùng ta uống rượu, nên chỉ uống một chút.” 

“Như không tốt đâu.” Vân Giản lắc đầu. 

“Thầy dạy dỗ em sao?” 

“Tại sao phải dạy dỗ em?” Vân Giản bật .

“Thầy thật là.” Nam Vu rất bất đắc dĩ. 

“Khụ.” Vân Giản đơn giản đưa tay co lại thành nắm , che bên môi, Nam Vu có vẻ rất hứng thú , “Trông em có vẻ như say rồi.” 

Nam Vu nghiêng đầu hừ một tiếng. 

“Thầy à.” 

“Ừ?” 

“Em thật sự ghét thầy.” 

“……” 

“……Dịu dàng như .” Cô khẽ thì thầm. 

Rồi nâng đôi mắt đen láy, giống như một đứa trẻ đáng

“Thầy, thực ra em rất thích……” 

Hơi thở của Vân Giản bị kiềm hãm. 

“Tiramisu.” 

— 

Bà chủ đang trong phòng uống trà, đột nhiên đặt mạnh chén trà xuống, lạnh lùng Nam Vu cúi đầu im lặng: 

“Con phải quỳ đến khi nào?” 

“Mẹ, con biết sai rồi.” 

“Xì, con xem, con sai ở đâu?” 

“Con không nên chống đối mẹ.” 

“Không chỉ như thế,” Ánh mắt bà chủ sắc như kim, “Con còn không nên không biết kiểm điểm, mơ tưởng trèo cao tới Hà Cừ, để thoát khỏi việc cưới xin với nhà họ Tô!” 

Nam Vu cắn răng. 

Cô muốn , không có. Cô chưa bao giờ có ý nghĩ như trong đầu. 

Ngày hôm đó, chiếc thuyền đơn độc trôi, uống một chén rượu nhạt cùng người lạ, chỉ là lần phóng túng duy nhất trong cuộc đời nhạt nhẽo của , tại sao lại bị người ta không cho phép. 

“Chỉ vì con là con sao?” Cô đột ngột ngẩng đầu, “Mẹ có thể thao túng cuộc đời con như ? Mẹ có thể ép con lấy người không thích con, mà con cũng không thích? Vậy mẹ cần gì phải mời thầy giáo cho con, cần gì cho con biết, học hỏi nhiều thứ như , không bằng cứ nhốt con trong một góc phòng đi, sống thành hình mẫu của mẹ luôn đi!” 

“Cái thứ vô liêm sỉ!” Cùng với tiếng quát tức giận, một cái tát không thương tiếc cũng rơi xuống, Nam Vu nhịn cơn đau nóng rát trên mặt, nuốt một ngụm máu tanh ngọt vào cổ họng.

“Mấy năm nay là mẹ đã dung túng con rồi! Mời hậu nhân của họ Vân dạy con biết chữ, dạy con lý lẽ, mà không biết con đã học những gì! Phụ nữ thời đại mới? Hay là tư tưởng tự do bình đẳng gì đó? Trong thời loạn thế, chiến hỏa khắp nơi, bên ngoài có bao nhiêu người sống ăn bữa nay phải lo bữa mai, con sinh ra trong nhà họ Nam này, là phúc phận lớn của con! Mẹ sắp xếp cho con việc cưới xin này, là vì biết rõ gốc gác nhà họ Tô, lúc còn nhỏ con cũng đã từng tiếp với Tô Thành, ít nhiều cũng có cảm, nếu lấy cậu ta, nhà họ Tô chắc chắn sẽ bảo vệ con!” 

“Nhưng mà con xem, con đã ra thứ gì? Những lời mà Hà Cừ với cha con, quá rõ ràng, tâm tư bộc lộ quá rõ ràng! con nghĩ cậu ta là người tốt sao? Con nghĩ cậu ta có thể gửi gắm cả đời không? Cậu ta là quân nhân, chưa đến nguy cơ bốn bề, chỉ đơn giản cách cậu ta mạnh vì gạo bạo vì tiền trong mấy bữa tiệc tùng, bên cạnh lúc nào cũng có đám oanh yến vờn quanh, liền biết người này tuyệt đối không thể ở chung ! Con lại tâm tư gì, con dám tâm tư gì!” 

“Hà Cừ đã gì?” Nam Vu đột nhiên hỏi.

Bà chủ lạnh: 

“Cậu ta muốn con.” Gằn từng chữ một. 

Nam Vu cảm thấy thật nực

“Làm sao có thể……” Chỉ gặp một lần, sao lại như

“Đáng tiếc,” Bà chủ quan sát biểu cảm của Nam Vu, giống như chế giễu, “Bị cha con lấy lời say rượu lý do, qua loa cho qua.” 

Nam Vu trầm mặc. 

Bà chủ mệt mỏi vung tay: 

“Con đi đi.” Một lúc lâu, chậm rãi , “Sau này bảo thầy giáo Vân không cần đến nữa. Chuẩn bị cho tốt, cuối tháng lên đường đến nhà họ Tô ở Giang Nam.” 

Bóng dáng gầy guộc của Nam Vu cứng đờ. 

“Được.” 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...