11
Trên đường trở về, Lục Trầm đang đặt tay lên vô lăng, tôi không nhịn nhẹ nhàng trêu chọc : "Em nghe mấy năm trước giấu bạch nguyệt quang trong lòng."
Đầu ngón tay hơi siết chặt: "Lục Đình đã chuyện vớ vẩn gì với em ?"
Tôi nâng khóe miệng kiêu ngạo: "Em đã trưởng thành rồi, em có thể biết điều đó có vớ vẩn hay không."
Anh ấy càng thêm lo lắng, khẽ thở dài rồi mới chịu thỏa hiệp, "Ừm."
Sau khi nghe thừa nhận, tôi càng trêu chọc hơn: "Vậy bạch nguyệt quang của bây giờ đang ở đâu?"
Anh mím môi không , tôi cố ý thở dài với giọng ủy khuất: "Chồng em quả nhiên có bạch nguyệt quang trong tim. Là một người vợ, em thật sự rất đau lòng."
Nghe xong lời của tôi, Lục Trầm trở nên lo lắng.
Anh tấp xe vào lề đường rồi dừng lại, tôi với ánh mắt chân thành:」
"Tống Dĩnh, người thích từ đầu đến cuối chỉ có em."
Anh nắm chặt ngón tay: “Từ khi em còn là sinh viên năm nhất, đã…”
Sau khi thổ lộ tất cả, ấy ngước mắt lên và tôi chăm , đôi mắt sâu thẳm lấp lánh những vì sao:
"Cảm ơn em, cuối cùng em cũng đến bên ."
Tôi mỉm , ôm rồi hôn nhẹ lên má : "Là em phải cảm ơn vì đã luôn thích em."
Tôi đang định rời đi thì đột nhiên túm lấy gáy tôi.
Giọng đàn ông rõ ràng khàn khàn, "Như còn chưa đủ."
Khi giọng vừa dứt, một nụ hôn mãnh liệt ập đến....…
12
Chín giờ tối, quán bar.
Cô thân tôi quàng tay qua vai tôi , thở dài: "Từ khi trai trở về, đã lâu rồi chúng ta không tự do và sung sướng như "
Tôi gật đầu tán thành.
Cô thân đột nhiên nâng ly lên: "Đã như , tối nay chúng ta không say không về!"
Tôi cũng nâng ly lên chạm vào ly của ấy: "Không say, không về!"
Ngay khi tôi chuẩn bị ngẩng đầu lên và uống ly rượu, tay tôi đột nhiên trống rỗng, chiếc ly bị giật đi.
Tôi tức giận ngước mắt lên: "Ai?"
Cơn giận đã hoàn toàn bị dập tắt khi tôi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lục Trầm.
Anh lặng lẽ tôi: "Không say, không về à?"
Tôi nuốt nước miếng đầy tội lỗi.
Ly trong tay thân run run, rượu đổ ra sàn: "Anh trai!"
Ánh mắt nguy hiểm của Lục Trầm ấy: "Trong suốt những năm ở nước ngoài, đây là cách em chăm sóc chị dâu sao?"
Cô thân tôi thấy tội lỗi đến mức không lời nào, nên tôi ở bên cạnh cố gắng giúp: "Thực ra là em chủ ......”
Tôi chưa kịp xong thì Lục Trầm đã dùng sức nắm lấy tay tôi, lôi chúng tôi ra khỏi quán bar.
Sau khi rời khỏi quán bar, nghiêm khắc cảnh cáo hai chúng tôi: "Sau này nếu phát hiện hai người thường xuyên đến nơi này, sẽ đ.á.nh gãy chân cả hai!"
"Còn nữa, tốt nhất hai người hãy tránh xa nhau ra!"
Sau khi nghe điều này, thân tôi đã không kiềm chế mà khóc ngay tại chỗ.
Nhưng Lục Trầm vẫn không hề mềm lòng trước những giọt nước mắt của ấy: "Em cũng nên cố gắng phụ giúp việc quản lý của gia đình, khoảng thời gian này hãy đến công ty chăm chỉ học tập."
Bạn thân ấm ức tôi và cầu xin sự giúp đỡ.
Nhưng bây giờ tôi còn không thể tự bảo vệ mình.
Quả nhiên, sau khi dạy dỗ ấy, Lục Trầm cũng tôi: "Em cũng chăm chỉ học hành cùng Lục Đình đi."
Từ đầu đến cuối, tôi và thân giống như những đứa trẻ đã điều gì đó sai trái bị dạy dỗ.
Mãi đến khi bị Lục Trầm mạnh mẽ kéo tôi về nhà, tôi mới cúi đầu tức giận lẩm bẩm: "Chúng em chỉ chơi thôi, sao không cho?"
Đêm đó, Lục Trầm cho tôi biết lý do bằng hành thực tế.
Ngày hôm sau, tôi ôm cái eo đau nhức sắp khóc không ra nước mắt.
Chắc chắn ngay từ đầu không nên khiêu khích người đàn ông kiêu ngạo này!
Bạn thấy sao?