Một cái đĩa bay về phía tên chó Giáp, tưới đầy súp lên đầu hắn.
“Thế này, đủ chưa?”
Một cái ấm nước bay về phía tên chó Ất, hắn lên oai oái.
“Hay là thế này.”
Chỉ trong chốc lát, cả phòng bao hỗn loạn tiếng ồn ào.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng cửa xông vào, bị cảnh tượng bên trong choáng váng.
Còn tôi nắm lấy cơ hội cuối cùng, dùng chai rượu đập thêm một cú nữa vào Tần Vũ, khiến ta choáng váng:
"Xin lỗi? Đám chó các người xứng sao?
"Anh và cái đám gọi là em của , chẳng qua chỉ là đám chó của Lưu Nhạc thôi. Đám chó con cá người, lớn lên có vẻ giống người thực chất còn không bằng heo chó.”
"Các người nịnh nọt mừng sinh nhật nhân của Lưu Nhạc chẳng phải vì gã ta là khách hàng của các người sao?”
"Vì chút tiền mà không cần mặt mũi ha, gọi nhân là chị dâu, thích nhân như thì sao không rước về mẹ luôn đi?”
“Một lũ ruồi nhặng bu quanh đống phân, ghê tởm.”
Tôi đứng trước mặt đám người này, lột trần mặt nạ hữu nghị của bọn họ, khiến mọi người có mặt đều cảm thấy nhục nhã.
Biểu cảm trên mặt mọi người vừa khó xử vừa phẫn nộ, cực kỳ đặc sắc.
5
Vì chúng tôi đã hỏng đồ đạc trong khách sạn nên phía khách sạn đã báo cảnh sát.
Cảnh sát nhanh chóng đến, tôi lập tức túm lấy Tần Vũ, kể hết toàn bộ việc ta và đám đã bạo lực với tôi.
Vì cần phải bản tường trình, ngoài tôi và Tần Vũ, tất cả những người có mặt trong bữa tiệc cũng bị đưa về đồn cảnh sát.
Lưu Nhạc và đám ô hợp kia lần lượt tiến vào đồn cảnh sát.
Bọn họ nghênh ngang cùng nhau bước vào, dường như rất tự tin rằng cảnh sát không thể gì họ.”
Tần Vũ thì cứ Lưu Nhạc, tôi biết, ta đã quen với việc sắc mặt của Lưu Nhạc trước khi hành .
Nhưng Lưu Nhạc không thèm liếc mắt đến Tần Vũ, mà kêu oan với cảnh sát rằng gã ta là một công dân tuân thủ pháp luật, tuyệt đối không chuyện phạm pháp hay vi phạm kỷ luật:
“Vốn dĩ hôm nay tôi mời một đám em đến đây để cùng vui vẻ. Ai ngờ Tần Vũ và vợ ta lại cãi nhau trước mặt mọi người, càng cãi càng căng thẳng, vợ Tần Vũ muốn bỏ đi, tôi là đại ca nên không thể mặc kệ .”
Lưu Nhạc chỉ cần mở miệng là lưu loát dối:
“Tôi chỉ muốn giúp họ giải tỏa khúc mắc nên mới kéo vợ ta trở lại phòng bao. Có thể tôi hành hơi mạnh bạo một chút, dù sao tôi cũng là một người đàn ông thô kệch, tôi thật sự không đánh ấy. Tuyệt đối không có đánh.”
Nói đến đây, trên mặt gã ta thậm chí còn tỏ ra một chút ấm ức:
“Mấy người có thể xem camera mà, hành lang khách sạn đều có camera giám sát.”
Khi gã ta đến câu này, tôi mới nhận ra, Lưu Nhạc chắc chắn rằng hành kéo tôi của gã ta không đủ để bằng chứng, nên mới dám trắng trợn dối như .
Cảnh sát chắc cũng đã gặp nhiều kiểu lưu manh như thế này, nhanh chóng tách gã ta và những người khác ra, cầu họ lần lượt bản tường trình.
Đồng thời, một đội cảnh sát khác cũng trích xuất video giám sát tại hành lang khách sạn.
Nhưng theo lời của đồng chí cảnh sát, video giám sát chỉ có thể chứng minh rằng Lưu Nhạc đã kéo tôi vào phòng bao, không thể chứng minh gã ta đã đánh tôi.
Hơn nữa, bản tường trình của những người khác cũng đều khẳng định rằng tôi và Tần Vũ vốn đã cãi nhau từ trước, không phải vì chuyện trong bữa tiệc mà cãi nhau.
Các cảnh sát rất thông cảm với cảnh của tôi, vì thật sự không có bằng chứng cho việc họ đã đánh tôi, cuối cùng chỉ có thể phê bình giáo dục họ một phen, rồi để họ đi.
Bạn thấy sao?