Đàn Ông Mới Hay [...] – Chương 5

Tên Giáp lên tiếng: "Khà! Cứ nghĩ cưới vợ là sinh viên đại học thì có khác gì đâu, hóa ra là khác thật, chỉ biết hoại chứ không việc gì. Thà cưới một xinh đẹp hiểu chuyện còn hơn.”

Tên Ất : "Mày lấy vợ à? Này là mày kiếm mẹ đó chứ, cứ suốt ngày quản lý này nọ. Có phải lúc hai người ngủ với nhau cũng nằm trên mày hay không?”

Mọi người ầm lên.

Mặt Tần Vũ đã đen như đáy nồi.

Lưu Nhạc thì tấm tắc: “Người ta là phụ nữ độc lập, tao còn tưởng là học nhiều lắm, giờ mới thấy, học vẫn chưa đủ đâu.”

Tôi biết họ muốn gì.

Bọn họ muốn chọc tức Tần Vũ, ép ta ra tay với tôi.

Như vừa giải quyết tôi, vừa phủi sạch quan hệ với bọn họ.

Buồn là, bọn họ đã đạt mục đích.

Tôi thấy rõ ràng Tần Vũ đã nắm chặt tay, những lời của bọn họ đã đâm trúng tim ta.

Có thể thấy những điều bọn họ vừa chính là những gì Tần Vũ luôn nghĩ.

Nhìn Tần Vũ trước mặt, tôi chợt nghĩ đến một câu .

Con người không thể ngay lập tức trở nên xấu xa .

Sự thối rữa của mỗi người bắt đầu từ gốc rễ, ăn mòn dần lên, đến khi bề ngoài cũng thấy vết mục nát thì có lẽ con người đó đã thối rữa đến gốc rồi.

Buồn là, chỉ mới sáng nay thôi tôi còn đang cố gắng cứu vãn cảm của chúng tôi.

Tôi không hề biết, người tôi đã chết từ lâu rồi.

Ngay lúc đó, Lưu Nhạc lên tiếng, gã ta hỏi Tần Vũ: “Trước mặt em nhiều trò như , hôm nay mày tự dạy vợ mày hay để tao dạy?”

Tần Vũ đứng cách tôi không xã, trong mắt lóe lên một tia do dự, nhanh chóng , ta sẽ tự dạy.

Dưới cái giận dữ của tôi, Tần Vũ từ từ tiến lại gần, nghiêm giọng hỏi tôi: “Em xin lỗi hay không xin lỗi?”

Tôi dùng hết sức lực với ta: “Chúng ta ly hôn đi, đồ ngu.”

Tôi quay người bỏ đi.

Tần Vũ hét lên sau lưng tôi: “Em đứng lại!”

Tôi đương nhiên không nghe lời ta.

Tần Vũ đuổi theo kéo tôi lại: "Cô cái gì? Ly hôn?

"Cô tôi mất mặt trước em tôi rồi lại dám đòi ly hôn?

"Họ đúng, đàn bà như đúng là cần phải dạy dỗ.”

Tần Vũ giơ cao tay tát vào mặt tôi một cái, tôi không kịp phản ứng nên bị tát một cái trời giáng: “Hôm nay phải xin lỗi Lưu Nhạc, nếu không thì đừng hòng ra khỏi đây!”

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi bị người khác tát vào mặt.

So với cơn đau thì cảm giác nhục nhã càng lớn hơn.

Mặt tôi như đang bốc cháy.

Trong lúc tôi đờ đẫn, Tần Vũ lại giống như đánh đến nghiện, lại tát một cái nữa: “Cô chỉ có mỗi cái miệng thôi à? Không phải vừa rồi còn cứng đầu sao? Không phải bộ tịch sao? Hôm nay ông đây sẽ trị cái bệnh công chúa của !”

Anh ta nghiến răng tôi, cơ mặt giật giật, rõ ràng là hận tôi đến tận cùng.

Còn Lưu Nhạc và đám của gã ta thì khoái chí tất cả, ánh mắt ai nấy đều lóe lên kỳ vọng chờ mong, khóe miệng ẩn hiện nụ bí hiểm, chỉ thiếu mỗi chuyện phất cờ cổ vũ cho Tần Vũ:

【Đánh nó đi, đánh nó đi, đánh thật mạnh vào!】

【Con đàn bà này xứng đáng bị đánh!】

Tôi như nghe thấy tiếng từ tận sâu trong lòng họ.

Đây là một cuộc săn lùng điên cuồng của một đám đàn ông đối với một người phụ nữ.

Tôi biết mình nên né tránh, tôi thực sự quá giận.

Chỉ vì họ là đàn ông, họ mạnh hơn, tôi phải lùi bước sao?

Đáng chết!

Tôi như nghe thấy tiếng máu trong mạch máu mình bùng nổ.

Tôi lạnh lùng Tần Vũ: “Xin lỗi?”

Tôi dùng hết sức đá mạnh vào hạ bộ ta, trong tiếng thảm thiết của ta, tôi : “Được thôi, tôi xin lỗi.”

Tôi tiện tay cầm lấy chai rượu gần đó, phang mạnh lên đầu Lưu Nhạc:

“Xin lỗi thế này, có đủ không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...