Sắc mặt Giang Hoài Tự mỗi lúc một u ám, khó coi đến cực điểm:
“Đừng nhắc đến ly hôn nữa. Chúng ta không cần đi đến bước đó. Lúc cầu hôn, từng hứa — chỉ cần em chịu lấy , sẽ cho em một gia đình trọn vẹn.”
Tôi khẽ thở dài, ánh mắt bình thản:
“Giang Hoài Tự, em không đâu, em nghiêm túc đấy. Anh cứ suy nghĩ kỹ đi, kiểu bám riết không buông như , một lần là quá đủ rồi.”
“Em không muốn biến mình thành một người đàn bà suốt ngày đa nghi, nhạy cảm, sống trong oán giận. Như thế quá ngột ngạt… thà rằng buông tha cho em đi.”
Giang Hoài Tự quay mặt sang chỗ khác, quai hàm căng cứng, rõ ràng đang kiềm chế cảm :
“Đừng nữa. Anh ngủ ở phòng việc. Em nghỉ ngơi đi.”
6
Sau khi cãi nhau không vui với Giang Hoài Tự, cả đêm đó tôi trằn trọc khó ngủ.
Trong mơ, hình ảnh cứ hiện ra như đèn kéo quân, lúc là khoảnh khắc mỉm dịu dàng nhận lời trai tôi, lúc lại là cảnh quỳ gối cầu hôn, thề thốt sẽ bảo vệ tôi cả đời.
Nhưng cuối cùng, tất cả những ký ức đó đều dừng lại ở hình ảnh cau có bực bội rồi quay người bỏ đi không ngoái lại.
Tâm trạng tôi như bị kéo lên rồi thả xuống theo từng giấc mơ. Khi tỉnh dậy, vẫn còn cảm giác trống rỗng mơ hồ trong lòng.
Lúc ấy, Nha Nha chui vào chăn tôi, cái thân hình nhỏ bé như con mèo con rúc vào lòng tôi, thì thầm bên tai:
“Mẹ ơi, hôm nay ba ở nhà nè Ba còn hấp bánh trứng cho con nữa đó~”
Con bé đến híp cả mắt lại, trông như một con chuột nhỏ vừa ăn vụng lọ mứt, tràn đầy vui sướng.
Tôi dịu dàng xoa đầu con, nhẹ giọng hỏi:
“Vậy sao con không ăn luôn đi?”
Nha Nha dụi đầu vào người tôi, giọng non nớt vang lên:
“Con đợi mẹ dậy rồi ăn cùng. Phải có ba mẹ con mình ăn chung mới đúng chứ!”
Nhìn nụ ngây thơ, ánh mắt trong veo của con, lòng tôi chua xót lạ thường. Làm sao để giải thích cho một đứa trẻ mới lên năm rằng, cảm giữa ba mẹ nó đã rạn nứt đến mức không thể cứu vãn?
Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Giang Hoài Tự:
“Ăn cơm thôi!”
Nha Nha lập tức lắc tay tôi phấn khởi, đôi mắt long lanh sáng rỡ:
“Mẹ mau dậy đi, mình cùng ra với ba nha. Ba lâu lắm mới về, ba còn cuối tuần sẽ dẫn con đi thủy cung, con vui lắm luôn!”
“Vui như ăn kẹo que ấy. À không, còn vui hơn cả ăn kẹo nữa!”
Ừ, cứ để con bé vui thêm chút nữa đi. Những chuyện rối rắm của người lớn, không nên hỏng thế giới cổ tích trong lòng một đứa trẻ.
“Nha Nha ngoan lắm.”
Bữa sáng hôm ấy, như thể đã xóa mờ trận cãi vã tối qua.
Nha Nha líu ríu vui vẻ như một nai con, miệng không ngừng bi bô kể chuyện.
Lông mày Giang Hoài Tự dần giãn ra, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho tôi. Tôi cũng cố gắng phối hợp, gượng nhẹ và trò chuyện vài câu cùng con.
Nhìn vào, cứ như một gia đình ấm êm hạnh phúc như thuở ban đầu.
Nhưng dưới vẻ yên bình đó, là lớp đá ngầm có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
7
Cuối tuần, tiệm tôi bất ngờ có sự cố, một đơn hàng quan trọng cần tôi đích thân gặp khách. Không còn cách nào khác, tôi đành để Giang Hoài Tự một mình đưa Nha Nha đi thủy cung.
Chiều tối, Nha Nha trở về với hai quả bóng bay trong tay, vừa chạy đến ôm tôi vừa rạng rỡ.
Tôi mở rộng vòng tay đón con, ánh mắt lại rơi vào mái tóc tết cầu kỳ khác thường của con bé, sắc mặt tôi lập tức thay đổi.
Giang Hoài Tự vốn không biết buộc tóc, đừng là tết tóc đẹp thế này.
Tôi không gì, lặng lẽ tháo dây cột tóc của Nha Nha.
Giang Hoài Tự đứng bên cạnh, môi khẽ cong, yên lặng hai mẹ con tôi.
Tôi liếc một cái, nhỏ:
“Em đưa Nha Nha đi tắm trước.”
Trong phòng tắm, Nha Nha vừa chơi với vịt cao su vừa bất ngờ hỏi tôi:
“Mẹ ơi, ‘mẹ nhỏ’ là gì ạ?”
Một tiếng “đùng” như vang trong đầu tôi, lạnh buốt chạy thẳng từ bàn chân lên đến đỉnh đầu. Tôi cố giữ bình tĩnh:
“Sao con lại hỏi thế?”
“Vì hôm nay ba còn dẫn con đi nghe một hát. Cô ấy dạy con hát nữa, rồi bảo con đừng gọi là , mà phải gọi là ‘mẹ nhỏ’.”
Không thể tiếp tục thế này nữa. Cuộc hôn nhân này… nhất định phải chấm dứt.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
“Cô ấy bậy đó, không có chuyện như đâu. Tắm xong rồi con lên phòng ngủ trước nhé.”
Tôi nhanh chóng tắm rửa cho con, rồi đưa con về phòng trẻ.
Khi đóng cửa lại, tôi chặn Giang Hoài Tự đang chuẩn bị rời đi, nghiến răng ra từng chữ như rít qua kẽ răng:
“Giang Hoài Tự, hôm nay dẫn Nha Nha đi gặp Ôn Tri Hạ phải không?”
“Anh với ta rốt cuộc muốn gì con tôi? Nha Nha mới năm tuổi! Anh đi gặp nhân, cũng phải lôi cả con đi theo à?!”
Giang Hoài Tự rõ ràng không ngờ tôi sẽ nổi giận đến thế, hơi sững lại rồi kiên nhẫn giải thích:
“Ban nhạc cũ của ấy biểu diễn gần đấy, ấy muốn vượt qua quá khứ, bắt đầu lại nên mời đi xem. Anh đã hỏi Nha Nha có muốn đi không, con bé đồng ý thì mới dẫn đi.”
“Chát!”
Bạn thấy sao?