Một lần bất cẩn, tôi lỡ trầy chiếc mô tô sang chảnh của “ông trùm” trường.
Ngày hôm sau, tôi bị truy nã toàn trường trên tường confession.
“Tìm một , xe của lão tử bị ta cào trầy, mà ta chạy nhanh như gió. Ai có thông tin liên lạc của ấy thì gửi cho tôi.”
Bên dưới bài đăng là một bức ảnh. Trong ảnh, một mặc váy trắng đang vội vã đẩy chiếc xe đạp.
Ảnh hơi mờ, không rõ mặt.
Tốt lắm, dám trầy xe của “trùm trường” mà còn chạy trốn?
Rất có gan.
Tôi muốn thả tim cho ấy nếu như….người trong ảnh không phải là tôi.
Rồi thì, câu chuyện còn tiến xa hơn.
“Trùm trường” quỳ gối xin tôi tha thứ.
01
Chuyện là thế này: hôm qua, tôi đang vội đến quán trà sữa để thêm. Đạp chiếc xe đạp cũ kĩ của mình qua một khúc cua, tôi đột nhiên thấy một ông cụ đang đi tới.
Không kịp phanh, tôi chỉ còn cách né sang một bên, thế là lao thẳng ra đường.
Trùng hợp sao, ngay đó đỗ một chiếc mô tô sang trọng.
Xe đạp của tôi đâm thẳng vào nó.
Chiếc mô tô không đổ.
Tôi thì ngã nhào.
Cũng may, kiểm tra sơ qua thấy chỉ có mu bàn tay trầy chút da, không bị gì nghiêm trọng.
Nhưng khi sang chiếc mô tô…
Tôi muốn “bốc hơi”.
Chiếc xe đỏ chót với một vết xước dài và nổi bật.
Nhìn chiếc xe là biết rất đắt tiền.
Thân xe đường nét mượt mà, bóng loáng như mới.
Cảm giác nó còn đắt hơn cả mạng sống của tôi.
Tôi quanh, không thấy ai. Cũng không biết chủ xe là ai.
Thật thiếu đạo đức! Ai lại để xe ở ngay đường như chứ?
Đợi một lúc lâu, vẫn không thấy ai tới.
Trong khi quán trà sữa sắp đến giờ .
Tôi xé tờ giấy từ trong balo, viết tên và số điện thoại của mình, rồi để ở chỗ dễ thấy nhất trên xe, mong chủ xe thấy thì gọi cho tôi.
Xong xuôi, tôi đẩy xe đạp rời đi.
Ai mà ngờ, sáng hôm sau, tôi bị “treo đầu dê bán thịt chó” trên tường confession.
“Tìm một người, xe của lão tử bị ta cào trầy, mà còn chạy nhanh như gió? Ai có thông tin liên lạc của ấy thì gửi cho tôi.”
Kèm theo cái tên “Tống Tống Tống”.
Bạn cùng phòng kiêm thân của tôi, Đường Đường, liền sặc sụa.
“Ai mà to gan thế, dám trầy xe của trùm trường rồi còn chạy. Cô ta tiêu đời rồi.”
Gì cơ?
Đó là xe của trùm trường à?
Tôi run như cầy sấy.
Giờ bỏ học còn kịp không?
“Đường Đường.”
Tôi yếu ớt hỏi:
“Nếu… nếu mình người trong ảnh là mình, cậu nghĩ hậu quả sẽ ra sao?”
Đường Đường trố mắt tôi:
“Cậu xong đời rồi. Đó là trùm trường đấy!”
“Nghe hắn còn hay đánh người nữa.”
Cô thân này đúng là “ nhựa” mà?
Miệng nhiệt độ 37 độ sao lại có thể ra những lời lạnh lùng như ?
02
Cũng không thể trách tôi nhát gan .
Dù gì thì danh tiếng của “trùm trường” Tống Dự ở trường chúng tôi ai mà không biết.
Anh ta học năm ba, lớn hơn tôi hai khóa, là người đỗ thủ khoa đầu vào của trường.
Ban đầu, rõ ràng có thể học bá, thế mà lại quyết định đi theo con đường “trùm trường”.
Nghe , ngay tuần thứ hai sau khi khai giảng, ta đã đánh một cùng lớp phải nhập viện.
Sau đó, kia còn bị ép đến mức phải nghỉ học.
Chiến tích lẫy lừng của ta, tôi đã nghe ngay từ ngày đầu tiên nhập học.
Chị khóa trên giúp chúng tôi dọn đồ vào ký túc xá khi ấy còn căn dặn, đừng có mà chọc vào Tống Dự.
Tôi coi lời này như một nguyên tắc vàng.
Dù gì thì một đứa ngoan hiền nhát gan như tôi, sao có gan chọc vào “trùm trường” chứ?
Cả đời này, tôi cũng không bao giờ muốn dính dáng gì đến ta.
Ai mà ngờ, số trời run rủi, lại va phải xe của ta.
Haiz!
Cuộc đời đúng là mù mờ chẳng thấy đường.
Ước gì có một kịch bản trước để tôi biết mà tránh.
Đâm lao thì phải theo lao thôi.
Thế là, tôi quyết định đi tự thú.
Tôi tag ta trên mạng: “Tống Tống Tống, giơ tay đầu hàng.”
Chỉ vài giây sau, QQ của tôi đã nhận một lời mời kết :
“Xem thử ai mà gan to thế, kết với tôi!”
Người gửi lời mời là “Tống Tống Tống”.
Trời ơi, chính là “trùm trường”!
Tôi run rẩy tay chấp nhận lời mời.
“Báo tên ra.”
Tin nhắn lạnh lùng gửi tới.
“Tôi là Ninh Khả Khả, năm nhất khoa Anh văn, lớp hai.”
Tôi vội bổ sung, “Anh Tống, để tôi giải thích. Hôm qua tôi không cố ý đâu, thực sự là tôi có việc gấp, tôi còn để lại giấy với thông tin liên lạc mà.”
“Thật đó, phải tin tôi. Tôi không trốn tránh trách nhiệm.”
Tống Tống Tống không tin hay không, chỉ nhắn lại một câu,
“Chiều nay 4 giờ, sân bóng rổ.”
Xong còn thêm một câu nữa,
“Không đến thì chết chắc.”
Tôi rưng rưng nhắn lại một chữ “”.
03
Sân bóng rổ, một nhóm nam sinh đầy năng lượng đang đổ mồ hôi thi đấu.
Nếu không phải vì chuyện của Tống Dự, tôi nghĩ chắc mình sẽ sung sướng mà ngắm .
Dù gì thì trai đẹp, ai mà chẳng thích xem.
Nhưng lúc này, tôi chỉ có thể ủ dột, ánh mắt đờ đẫn, cảm giác như cả thế giới sắp sụp đổ.
Tuổi trẻ của tôi, của tôi…
Sắp bay xa mất rồi.
Tôi im lặng chờ Tống Dự đến tuyên án.
Sau trận bóng, rất nhiều nữ sinh vây quanh, thi nhau đưa nước cho các cầu thủ.
Người ý nhiều nhất tất nhiên là Tống Dự.
Anh ta tránh những đưa nước cho mình, bước thẳng về phía tôi.
Khoan đã, sao ta biết tôi chính là người đó?
Còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, ta đã đứng trước mặt tôi, đưa tay ra.
Tôi hoang mang đứng dậy, run rẩy móc ví tiền, lấy hết số tiền mặt bên trong, chẳng biết là bao nhiêu, nhét hết vào tay ta.
“Cô gì ?”
Anh ta vừa đánh bóng xong, hơi thở vẫn còn gấp.
Tôi hơi rụt rè, “Không phải muốn tiền sao? Đây là tất cả tiền trong ví tôi.”
Tôi đau lòng số tiền của mình rời xa, mà chẳng gì .
Tống Dự nhét lại tiền vào tay tôi, ngước lên lau mồ hôi trên mặt, vẻ mặt đầy bất lực,
“Bây giờ ai rảnh mà lấy tiền của ? Nước đâu?”
Nước?
À, thì ra ta muốn xin nước uống?
Nói sớm có phải hơn không.
Tôi xuống tay mình, ngoài vài tờ tiền ra thì chẳng có gì cả.
“Không mang nước? Không mang nước thì đến gì?”
Anh trai à, đâu có tôi phải mang nước.
Phía sau ta, một nữ sinh giơ chai nước ra, tôi liền vội nhận lấy, đồng thời nhét cho ấy 5 đồng,
“Bạn ơi, nước này tôi mua nhé. Cảm ơn!”
Rồi tôi đưa chai nước cho Tống Dự.
“Thật xin lỗi, lần đầu nên tôi chưa có kinh nghiệm.”
Tống Dự tôi vài giây, dường như sắc mặt dịu đi đôi chút, nhận lấy chai nước, mở nắp và tu một hơi hết nửa chai.
Đàn ông cũng dễ thay đổi cảm sao?
Nghe đàn ông cũng có “dâu ông” mỗi tháng?
Chắc không phải thật đâu nhỉ?
Từ xa, có người gọi ta, “Anh Tống, đi thay đồ cùng không?”
Tống Dự liếc , trả lời chậm rãi, “Mấy đứa đi trước đi, tối gặp ở chỗ cũ.”
Cả nhóm người lập tức rời đi.
Sân bóng chỉ còn lại hai chúng tôi.
Tống Dự không gì, tôi cũng chẳng biết gì, chỉ cúi đầu, hồi hộp đếm ngón tay.
Một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của ta:
“Đi theo tôi, thay đồ.”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đầy vẻ oan ức: Tôi là học sinh ngoan, lại phải giúp ta thay đồ sao?
Chẳng lẽ tay ta chỉ dùng để chơi bóng rổ thôi à?
Tống Dự tôi đầy bất lực,
“Tôi nghi ngờ đi cửa sau vào đại học.”
Tôi trừng mắt ta: Nói tôi nghèo thì , sỉ nhục trí tuệ của tôi là không !
“Tôi thi đàng hoàng vào đây, tuy không phải thủ khoa, ít ra bây giờ tôi đứng nhất lớp.”
Tống Dự nhạt:
“Ồ, hóa ra là học sinh giỏi à.”
Anh ta nắm lấy quai balo của tôi, kéo đi:
“Đi nào, học sinh giỏi, tôi cần thay đồ, người đầy mồ hôi.”
Lúc này tôi mới phản ứng lại, thì ra ta có ý đó. Tôi cứ tưởng…
04
Tống Dự dẫn tôi đến phòng thay đồ, ném balo của ta vào tay tôi, rồi cầm quần áo bước vào trong.
Tôi chán chường tựa vào tường chờ đợi.
Hơn mười phút sau, cửa phòng thay đồ mở ra, Tống Dự bước ra với mái tóc còn nhỏ nước. Anh mặc đồ thể thao đơn giản, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp.
Tôi lén vài lần, thầm nghĩ: Không đến tính cách, thằng cha này đúng là có gương mặt và vóc dáng “ăn tiền”. Nếu không phải vì đẹp trai lòng dạ tàn nhẫn, chắc còn nhiều thích ta hơn nữa.
Dĩ nhiên, dù , ta vẫn là nam thần số một trong lòng các nữ sinh toàn trường.
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Ăn cơm.”
Tôi dừng lại, “Tôi không đi. Anh Tống, ơn báo giá đi.”
Tống Dự nghiêng đầu tôi, nhướng mày: “Cô chắc muốn nghe?”
“Nói đi.” Tôi khẳng định chắc nịch.
“Tám nghìn.”
Tôi há hốc miệng, trời ơi, tôi đi cho rồi. “Sao không đi cướp luôn đi?”
Anh ta thản nhiên đáp: “Có cần tôi cho xem hóa đơn không?”
Trái tim nhỏ bé của tôi run rẩy vài nhịp, lắp bắp:
“Anh Tống, tôi… tôi không có nhiều tiền như .”
Tôi chỉ là một sinh viên nghèo, dựa vào trí thông minh và sự chăm chỉ mới thi đỗ vào trường đại học danh tiếng.
Lên đại học, tôi không ngừng học và thêm. Khi không lên lớp, tôi đi ; khi không đi , tôi đang trên đường đi học hoặc đi .
Hiện tại, tôi thêm ở quán trà sữa, mỗi ngày kiếm 70 tệ. Muốn kiếm đủ số tiền này, tôi phải hơn 100 ngày, tính tròn thì mất nửa năm.
Niềm vui nhỏ bé của tôi “bốp” một tiếng tan vỡ.
“Không có tiền à?”
Đôi mắt đào hoa của Tống Dự lướt qua người tôi, buông mấy chữ: “Thế định gì?”
Tôi nghiến răng, cầu xin:
“Anh có thể cho tôi khất không? Một tháng, không, ba tháng. Trong ba tháng tôi nhất định trả đủ tiền cho .”
“Không , hôm nay phải trả.”
Tôi gần như muốn khóc. Người gì đâu, đẹp trai mà không có chút người nào!
“Anh Tống, tôi thật sự không có tiền.”
Tôi lấy số tiền mặt trước đó đưa ta ra: “Đây, chỉ có chừng này, số còn lại cho tôi nợ không?”
Tống Dự đống tiền rồi đẩy lại về phía tôi, dùng ánh mắt như tia X-quang quét tôi vài lượt, sau đó nhạt:
“Nhìn cũng không tệ, tôi đành thu nhận .”
Tôi nhảy dựng lên:
“Cái… cái gì cơ?”
“Thu nhận tôi” là ý gì?
Chẳng lẽ ta định biến tôi thành nhân bí mật?
Tôi 19 năm sống đơn, còn chưa ai bao giờ mà.
Anh ta bật lạnh lùng, giọng hạ xuống mấy độ:
“Với cái dáng người này của , cho không tôi cũng chẳng thèm. Ý tôi là, nhận đàn em.”
Tôi nghi hoặc ta, rồi lại cánh tay nhỏ bé của mình:
“Nhận tôi đàn em? Tôi vai không thể gánh, tay không thể nâng, giúp đánh nhau sao?”
Tống Dự càng khinh bỉ:
“Ai cần đánh nhau? Từ nay theo tôi, đàn em của tôi, chỉ phục vụ tôi, bảo đi đông không đi tây. Hiểu không?”
Tôi cẩn thận ngước ta:
“Vậy là không phải trả tiền?”
Anh ta hừ một tiếng qua mũi: “Ừ.”
“Được. Tôi đồng ý.”
Làm đàn em cho ta á? Chuyện nhỏ thôi. Pha trà, rót nước, mấy việc này tôi quen tay lắm rồi. Nói chứ trước đây tôi còn từng phục vụ qua đào tạo chuyên nghiệp cơ mà.
Giải quyết xong “khủng hoảng”, tôi đồng hồ, cũng đến giờ ăn rồi.
“Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Nói xong, tôi quay người định chuồn đi ngay. Dù gì đứng trước “trùm trường” có khí thế 1m88, cái thân nhỏ bé này của tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Khoan đã.”
Lại chuyện gì nữa?
Tôi cứng đờ người.
05
“Thêm WeChat đi, không thì tôi biết tìm ở đâu?”
Phải khuất phục trước khí thế của “trùm trường”, tôi lấy điện thoại ra quét mã QR của ta.
Xác nhận kết xong, tôi vừa định tạm biệt.
“Khoan đã.”
Tôi quay lại, lại gì nữa đây?
Tống Dự nheo mắt tôi: “Làm đàn em thì phải tự giác, rảnh là phải theo tôi. Tối nay không có việc gì quan trọng chứ? Bây giờ đi với tôi.”
Không có việc gì quan trọng? Tôi còn phải học bài chứ!
Abandon còn chưa ôn xong mà?
Tôi ỉu xìu đi theo ta ra ngoài ăn cơm. Càng đi, đường càng vắng.
Tôi níu nhẹ áo ta, dừng bước.
“Không đi không?”
“Sao?”
“Anh cho tôi số chứng minh thư không?”
“Sợ tôi bán à?”
“Nghe nhiều người bị lừa bán nội tạng lắm.”
Anh ta nhạt: “Cô nghĩ tôi cần chút tiền đó sao?”
Tống Dự kéo tôi đi thêm vài chục mét, cằm hất về phía trước: “Đến rồi, vào đi.”
Tôi ngẩng đầu , mấy người chơi bóng với ta đang vẫy tay.
Tống Dự túm quai balo tôi kéo đi, chỗ họ đã dọn món xong chờ ta.
Còn chưa đến bàn, ta đã quay qua giới thiệu: “Ninh Khả Khả, đàn em năm nhất khoa Anh văn, sau này ý chút.”
Không hề nhắc gì chuyện tôi nợ ta tiền.
Cái đồ đàn ông đáng ghét, thôi cũng coi như có chút phong độ.
Một cậu trai nhuộm tóc vàng : “Yên tâm, Tống đã dặn, tụi em nhất định ý.”
Nói xong quay sang tôi: “Đàn em, là Lưu Hạo.”
Tôi gật đầu chào lại.
Lưu Hạo đứng dậy: “Để gọi thêm vài món. Em ăn cay không?”
Tôi ăn cay, tôi không muốn ăn cơm, tôi chỉ muốn về nhà.
Và thế là, chẳng hiểu kiểu gì, tôi trở thành một phần trong nhóm của họ.
Tối về ký túc xá, Đường Đường và hai cùng phòng đã ngồi chờ tôi.
“Khả Khả, khai thật đi, cậu và trùm trường có chuyện gì?”
“Hai người đang hẹn hò phải không?”
“Cây sắt nghìn năm cuối cùng cũng nở hoa rồi?”
Tôi mở to mắt còn hơn họ: “Ai tung tin đồn ?”
Đường Đường chỉ vào điện thoại: “Chẳng lẽ không phải? Trên diễn đàn trường đang đồn rầm rộ, chỉ còn thiếu mỗi chuyện hai người có con với nhau.”
Diễn đàn, bài đăng ghim trên cùng là một bức ảnh chụp cảnh Tống Dự chìa tay xin nước, còn tôi thì bối rối ta.
Ánh mắt của Tống Dự trông dịu dàng như nước, chẳng giống “trùm trường” chút nào.
Bình luận bên dưới:
“Trời ơi, trùm trường và hoa khôi khoa Anh, đẹp đôi quá!”
“Ánh mắt tứ ghê.”
“Rất có cảm giác cặp đôi, thích thật.”
Tôi không phải, tôi không có, xin đừng tung tin đồn!
Ánh mắt tứ chỗ nào chứ?
Cặp mắt đào hoa của Tống Dự, chó thôi cũng sâu sắc mà!
“Thế rốt cuộc hai người có gì không?”
Mấy cùng phòng trưng ra vẻ mặt hóng chuyện.
Tôi bất lực giơ tay lên trời: “Không có! Thật sự không có! Hiện tại tôi chỉ là đàn em, theo chân sai vặt cho ta thôi.”
Đường Đường tò mò hỏi: “Sao lại ra nông nỗi này?”
Tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện.
“Vậy tức là bây giờ ta không bắt cậu trả tiền nữa, chỉ cần cậu đi theo ta?”
“Đúng .”
Đường Đường đột nhiên chỉ vào tôi: “Cậu ngốc à? Anh ta bảo đi là đi, có thời hạn không? Cậu định theo ta cả đời à?”
Tôi nhún vai: “Theo thì theo thôi. Tôi bận thế này, có mấy khi rảnh mà theo ta. Hơn nữa, sau này tôi kiếm đủ tiền thì trả lại, trả xong là xong chuyện.”
Bạn thấy sao?