“Tôi cược những người công tác văn hoá như bọn họ có da mặt mỏng, cuối cùng hai vợ chồng họ rời đi với vẻ mặt xám xịt, không dám để tôi trả một xu nào.”
Nói xong, ba tôi tôi: “Tiền ba mẹ tiết kiệm vất vả đều để cho con học đàn, đi nước ngoài còn tốn kém hơn cả một chuyến thi, con có biết tốn bao nhiêu không? Nếu con có thành tựu, ba mẹ dù có khổ cực mấy cũng đáng.”
Tôi ngồi trên ghế đàn, đưa lưng về phía ông ta, không lời nào, cũng không quay đầu.
Bóng tối ở góc tường hoàn toàn bao trùm tôi, tôi ngồi trong một mảnh tối tăm, tương lai dài đằng đẵng không có ánh sáng.
Lần này ông ta không đánh tôi, vì sắp có cuộc thi, tôi phải mặc váy voan lên sân khấu, dưới ánh đèn sân khấu, ông ta không thể để tôi có vết thương trên người.
Nhưng tôi đau hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Cơn đau dữ dội bao trùm lấy tôi, tôi nằm trên giường, trằn trọc không thể ngủ , như có hàng triệu con kiến đang cắn trong các khớp xương, nhắm mắt lại là thấy khuôn mặt của Lục Tuần, tỉnh dậy thì gối đầu đầy tóc rụng.
Mà ở bên cạnh, ba tôi ngáy như sấm, ngủ say như chết.
…
Kể từ ngày hôm sau khi xảy ra sự việc, Lục Tuần không đến trường học nữa, sau đó mẹ ấy đến trường và thủ tục chuyển trường cho ấy.
Tất cả các học đều chỉ trỏ vào tôi.
Lục Tuần khi mới vào trường chúng tôi đã rất nổi tiếng, có rất nhiều thầm mến ấy, sau khi Lục Tuần chuyển trường rời đi, một trong số các kia bắt đầu bắt nạt tôi.
Trong hộp cơm của tôi bắt đầu xuất hiện đinh ghim, trên ghế bắt đầu xuất hiện keo dán, trong cặp sách bắt đầu xuất hiện côn trùng.
Một mê mẩn Lục Tuần đã ném bản nhạc của tôi từ trên lầu xuống, rồi cùng với đồng bọn đẩy tôi ngã, chỉ vào mũi tôi mắng: “Đồ khốn, chính mày đã Lục Tuần!”
Họ nghĩ rằng tôi ít nhất sẽ phản kháng một chút, tôi không .
Tôi chỉ im lặng co rúm người lại, mặc cho nước bọt và những cú đá của họ rơi xuống người tôi.
Có gì mà phải phản kháng?
Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy họ đúng.
Là tôi đã Lục Tuần.
Đều là lỗi của tôi, tôi không nên quen biết Lục Tuần, không nên cùng ấy ngắm mây hồng, đó không phải là việc tôi nên , tôi nên chăm chỉ luyện đàn.
Sau khi những bắt nạt tôi rời đi, tôi tự lết xuống cầu thang, nhặt lại bản nhạc của mình, trong sự chỉ trỏ của mọi người, tôi lặng lẽ đi đến phòng nhạc để luyện đàn.
Ba tôi rất hài lòng, ông ta nhận thấy tôi đã tập trung hơn, ngoài việc luyện đàn ra tôi không quan tâm đến gì khác, tôi ăn uống một cách máy móc, học hành một cách máy móc, ngủ một cách máy móc, chỉ khi chơi đàn tôi mới như một kẻ điên.
Ông ta phấn khích gọi điện cho mẹ: “Cuối cùng thì tôi cũng đã nuôi dạy Miêu Miêu rồi!”
Đáp lại ông ta là sự im lặng kéo dài.
Cuối cùng, mẹ qua điện thoại: “Lý Hùng Vĩ, chúng ta ly hôn đi.”
8.
Mẹ và một ở cơ quan của mẹ đã ở bên nhau, ấy cử đi việc ở Mỹ, mẹ sẽ đi cùng ấy.
Trước khi ra nước ngoài, bà đã đến trường gặp tôi một lần.
Chúng tôi ngồi xuống ở căng tin, cả hai bên đều hơi ngượng ngùng.
Những năm qua, thực ra tôi gặp mẹ rất ít, ba tôi luôn cảm thấy mẹ đến Bắc Kinh sẽ tôi phân tâm, lãng phí thời gian luyện đàn, vì suốt những năm qua, chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần, điện thoại cũng chỉ vài câu đã bị tiếng ba tôi gọi tôi đi luyện đàn cắt ngang.
Tôi biết bà là mẹ tôi, tôi không mấy thân thiết với bà.
Bạn thấy sao?