Sau đó, không biết nghe gì ở ngoài, ba tôi vui mừng chạy về nhà: “Căn bệnh này chỉ có nghệ sĩ mới mắc phải, nghệ sĩ nhờ căn bệnh này mà có thêm cảm hứng đó.”
Ông ta cầm thắt lưng, giám sát tôi luyện đàn vào ngày mới.
Tuy nhiên, hôm đó tôi không luyện đàn.
Mà trốn khỏi nhà, leo lên sân thượng trống trải của trường.
Thật cao, gió ở tầng hai mươi mạnh đến mức đáng sợ, dường như chỉ cần lơ là một chút là có thể bị cuốn đi.
Tôi đứng ở mép sân thượng xuống, trong lòng có một giọng đang kêu gọi:
“Nhảy xuống đi, nhảy xuống thì ông ta sẽ hối hận.”
4.
Tuy nhiên, khi tôi đang đứng bên lan can, cố gắng lấy hết can đảm để nhảy qua, một giọng từ phía sau gọi tôi lại:
“Lý Miêu Miêu?”
Tôi quay đầu lại, thấy một chàng trai cao lớn, ấy đứng trong gió mặc áo sơ mi trắng, góc áo và tóc mái bị gió thổi bay, lộ ra đôi mắt trong veo.
Tôi hỏi: “Anh biết em ư?”
Anh ấy : “Làm sao mà không biết ? Em là người đứng đầu khoá mà.”
Cậu nam sinh kia tên là Lục Tuần, hơn tôi một khoá, cũng học dương cầm.
Anh ấy hỏi tôi: “Em lên sân thượng gì?”
Tôi không biết trả lời thế nào, nên đành hỏi ngược lại ấy: “Anh đến đây gì?”
“Chụp mây hồng*.” - Anh ấy chỉ vào đường chân trời: “Góc ở đây là tốt nhất.”
(*) Mây hồng: Hiện tượng mây đỏ rực như lửa, xuất hiện lúc ban mai hoặc hoàng hôn.
Lúc này tôi mới ý thấy Lục Tuần đang đeo một chiếc máy ảnh.
Tôi chợt nảy ra một ý tưởng: “Em cũng đến để ngắm mây hồng.”
Vì , vào buổi chiều hôm đó, chúng tôi ngồi cạnh nhau trên sân thượng, mặt trời lặn như dát vàng, từ từ hòa vào đám mây.
Nửa gương mặt nghiêng của Lục Tuần trong ánh hoàng hôn mang một vẻ đẹp như mơ.
Chúng tôi hàn huyên rất nhiều, Lục Tuần rằng ấy không ngờ tôi lại thuộc kiểu người sẽ đến sân thượng để ngắm mây hồng.
“Dù sao thì, em ngoài việc tập đàn ra, hình như chẳng có hứng thú với gì khác.”
Tôi cúi đầu: “Ba em , ngoài việc luyện đàn, mọi thứ khác đều vô nghĩa.”
Lục Tuần mở to mắt: “Sao có thể? Trong cuộc sống còn nhiều điều có ý nghĩa hơn mà.”
“Chẳng hạn như?”
“Chẳng hạn như ăn một bữa tối ngon, tắm nước nóng, đi xem phim với người mình thích, đi trượt băng ở hồ phía sau, ngắm hoàng hôn và bình minh.”
…
Đây là lần đầu tiên có người với tôi như .
Hôm đó, tôi về nhà rất muộn, bị một trận đòn thừa sống thiếu chết.
Ba tôi vừa dùng thắt lưng đánh tôi, vừa điên cuồng mắng chửi, ông ta trong hai tiếng tôi ra ngoài chơi bời và về muộn, người khác đều đang học hoặc luyện đàn, tôi sẽ bị tụt lại ở phía sau.
Ông ta không hề biết, tôi về nhà muộn hai tiếng không phải để vui chơi, mà là để tìm cái chết.
Hôm đó đúng lúc mẹ đến thăm tôi, bà lao tới, cố gắng chặn thắt lưng của ba tôi lại.
Nhưng ba tôi đã quát bà một câu: “Không dạy dỗ tốt con cái, có chịu trách nhiệm không?”
Mẹ lập tức im lặng, bà lùi sang một bên, cúi đầu, để mặc cho thắt lưng của ba tôi như cơn mưa rào trút xuống người tôi.
Không còn cách nào khác, trong việc giáo dục tôi, ba tôi là người có quyền lực tuyệt đối, dù sao đi nữa, những tin tức về ông ta đã đăng tải trên báo chí, mọi người đều rằng nếu không có sáu trăm cái tát đó, tôi đã không như hôm nay.
Ngày hôm đó kết thúc bằng việc tôi không phép ăn tối và phải tập đàn thêm bốn tiếng.
Ba tôi vừa tôi ngồi lên ghế đàn, vừa thở hổn hển ở bên cạnh, quát: “Chẳng phải ngày nào mày cũng muốn chết sao? Nếu muốn chết thì chết đi, còn sống ngày nào, thì phải luyện đàn ngày nấy.”
Bàn tay vốn đang định mở nắp đàn khựng lại đôi chút, tôi về phía ba tôi, mở to hai mắt.
Ông ta tức giận : “Trừng cái gì mà trừng?”
Bạn thấy sao?