9
Lục HHoài một tay nắm tay tôi, tay kia xách vali, đưa hết lên xe.
Tôi ngồi ở ghế phụ, vừa nấc vừa khóc. Anh nhíu mày, có vẻ lúng túng không biết phải gì. Môi mấp máy định gì đó rồi lại im lặng. Sau đó, cầm điện thoại lên bắt đầu gõ chữ.
Tôi ngồi khóc, còn ngồi bên nghịch điện thoại.
Liếc mắt qua, thấy đang chăm chăm vào màn hình, ngón tay lướt nhanh.
Đồ đàn ông đáng ghét, tôi đang buồn thế này mà không an ủi gì, lại còn ngồi đó nhắn tin tán tỉnh người khác chứ gì?
Tôi giận quá, giật điện thoại của đi thì thấy trên màn hình hiện rõ bài đăng mới nhất của :
“Vợ tôi thất , đang khóc rất đau lòng, sao để dỗ ấy đây?”
Bình luận của cư dân mạng:
“Không hiểu lắm?”
“Cậu đang chơi trò gì thế?”
“Ông thật toàn diện đấy.”
“Tốt thôi, chia tay cũng chẳng sao, cậu có danh phận rồi mà. Cứ để ấy chơi bên ngoài, mệt rồi cũng sẽ về thôi. Miễn không ly hôn, người khác đều là thứ, con sinh ra cũng chỉ là con riêng.”
Tôi hơi ngẩn người, bỗng cảm thấy mình cũng chẳng đến nỗi thảm như .
“Lục Hoài, chuyện kết hôn chỉ là tai nạn thôi, đợi vài ngày nữa chúng ta sẽ công khai ly hôn.”
Tôi hít một hơi, cố bình tĩnh lại.
“Trong thời gian này, chúng ta hãy thỏa thuận, mỗi người chơi một nơi, ngủ riêng, không ai can thiệp ai.”
Anh thản nhiên “ồ” một tiếng, tỏ ý đồng ý.
“Dù sao chúng ta cũng không ưa nhau, có thể tìm phụ nữ bên ngoài, tôi sẽ không quan tâm.”
“Tôi có vợ rồi, tại sao lại phải tìm người khác bên ngoài?”
Lục Hoài tôi khó hiểu, lại thêm:
“Hơn nữa, tôi là người rất thuần khiết, bên ngoài chẳng có em nào tốt cả.”
Tôi: …
“Ai thèm quan tâm !”
Tôi quay đầu đi, không để ý đến cái kiểu móc của .
“Ý tôi là, tôi gì thì cũng không quản.”
10
Tâm trạng tồi tệ, chỉ muốn tìm một nơi xả giận.
Tôi xuống xe rời đi, cứ đi theo ngay sau lưng. Tôi trừng mắt .
“Anh theo tôi gì?”
“Ai theo em chứ? Đường là của nhà em à?” Anh nhướn mày.
Tôi bước thẳng vào một quán bar nổi tiếng bên đường.
Sau khi gọi một đống đồ uống, tôi mới sực nhớ ra… mình quên mang theo điện thoại. Hết cách chỉ đành quay sang người bên cạnh.
“À này… cho tôi mượn ít tiền trước…”
“Không cho mượn.”
“Không cho thì thôi, đúng là cái đồ kiêu căng!”
Anh tựa lưng vào ghế sô pha, thong thả nhắc tôi.
“Tôi chỉ nhớ có người nào đó vài năm trước uống ba ly đã gục, còn ôm hôn con chó nhà tôi.”
Á á á…
“Im ngay!”
“Không chọc tức tôi thì chết à, Lục Hoài! Tôi đang thất khó chịu muốn chết đây…”
Nước mắt tôi lại sắp trào ra, thế là lại xoa đầu tôi, như đang vuốt ve con chó.
“Thôi rồi, hôm nay vui, mời em hai ly.”
Kết quả, khi đi vào nhà vệ sinh, quản lý quán đã tới chào mời.
“Chị ơi, có muốn gọi người phục vụ rượu không? Đều là các em trai tầm 20, vừa ngoan lại vừa chu đáo.”
Tôi đã hơi say, nảy sinh ý định táo bạo.
“Có!! Hôm nay có người trả tiền.”
Ngoài cửa phòng, Lục Hoài gặp ngay vài cậu chàng điệu đà đang đợi vào trong, vừa định đẩy cửa thì một cậu chàng lên tiếng.
“Ồ, cũng đến đây à?”
“Nhìn cũng có tuổi rồi nhỉ? Thế mà vẫn còn đi nghề này, hôm nay là ngày đầu việc à?”
Một người khác một cái rồi :
“Anh ăn mặc kín quá, phải để lộ múi bụng ra chứ, thế này ai hiểu là nghề này?”
Nói rồi còn định cởi khuy áo của , Lục Hoài nhăn mặt né tránh.
“Ngại gì chứ? Làm lâu rồi sẽ quen thôi, xã hội này không trâu bò thì gà vịt.”
“Nghe chị trong phòng vừa trẻ vừa xinh, lại có tiền, mà bám chị ấy thì đúng là phước to như trời đấy.”
Tôi đã uống đến mơ mơ màng màng, chỉ thấy một hàng các cậu trai trẻ đứng trước mặt. Trong đó có một người cao nhất, những người khác đều cởi trần, chỉ mình ta mặc áo sơ mi.
Hừ, toàn mấy trò giả vờ kiêu kỳ! Làm nghề này rồi còn bày đặt ra vẻ gì chứ.
Tôi ngoắc tay gọi.
“Cậu, lại đây.”
Anh ta sải chân dài bước tới. Đến gần mới rõ, trông giống y như tên Lục Hoài chết tiệt kia.
Xui xẻo thật!
“Gọi một tiếng chị nghe thử nào.”
Anh ta cúi đầu, giọng trầm thấp vang bên tai tôi.
“Chị à.”
Ngoan quá, dễ thương hơn con chó điên Lục Hoài nhiều.
“Sao cậu lại nghề này?”
“Mẹ tôi bệnh, cần tiền, ba tôi thì là con nghiện cờ bạc, còn có em đi học…”
Mẹ bệnh, bố mê cờ bạc, em đi học, đúng là một người đáng thương.
Tôi khịt mũi, đúng là tội nghiệp…
“Nhưng mà gương mặt này của cậu không hợp mắt lắm, chị chẳng thấy có hứng thú gì cả.”
Tôi dừng lại một chút, rồi :
“Cho tôi lý do để chọn cậu đi.”
Anh ta cúi xuống, sát vào tai tôi, thì thầm:
“Tôi vẫn là trai tân, sạch sẽ hơn họ.”
Giọng trầm khàn đầy sức quyến rũ.
“Chị à, chọn tôi nhé?”
Đúng là của hiếm đây rồi.
Tôi phấn khích quá, dắt người về nhà, còn dặn dò thêm.
“Nhà chị chỉ có một cái giường, lát nữa nhỏ tiếng thôi, đừng ồn đến… rể của cậu.”
“Chị biết chơi thật đấy.”
Cậu trai trẻ này ý thức phục vụ cũng mạnh thật, hơn nữa thể lực cũng tốt đến bất ngờ.
Tôi phục vụ đến mức sướng mà kiệt sức. Cuối cùng chẳng còn chút ý thức nào mà nặng nề chìm vào giấc ngủ.
11
Sáng hôm sau, mở mắt ra.
Liếc sang người bên cạnh, đầu tôi bỗng trống rỗng.
“Chào buổi sáng, bà xã.”
Khóe môi Lục Hoài nhếch lên một nụ xấu xa, tóc tai rối bù như tổ quạ.
“Lục Hoài, đồ lưu manh!!”
Tôi hét lên, vội vàng kéo chăn che kín mình.
“Anh dám nhân cơ hội lợi dụng tôi!”
“Ồ? Rốt cuộc là ai lợi dụng ai?”
Anh ta chỉ vào người mình, lúc này tôi mới để ý, trên người chi chít dấu vết và vết cào.
“Không ngờ tiểu thư lại nhiệt thế này khi ở trên giường.”
Não tôi lần nữa hoàn toàn ngừng hoạt . Anh ta ghé sát vào tai tôi, lại xấu xa:
“Cảm ơn chị vì đã tặng thưởng, nhớ lần sau lại gọi em nhé.”
Những hình ảnh của đêm qua bỗng vụt qua đầu.
Tôi ôm ta, thương ta, bảo đừng cái nghề này nữa. Rồi còn liên tục chuyển tiền, bảo ta trả nợ cho gia đình…
Rõ ràng hôm qua còn thỏa thuận là mỗi người một ngả, giờ thì tôi thành khách hàng của ta mất rồi.
Mặt tôi đỏ bừng lên đến tận mang tai. Tôi ôm chăn, vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Đó là vì tôi say quá nhận nhầm người! Ai thèm để ý đến loại lưu manh như chứ!”
Nụ trên khóe môi Lục Hoài càng đậm.
“Thay đến hai tấm ga giường rồi, tiểu thư không hứng thú sao?”
Tôi: …
Á á á!!
Tôi cuống cuồng mặc quần áo.
Vừa đặt chân xuống sàn thì chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn run lẩy bẩy, gần như đứng không vững.
“Vẫn còn đau à?”
Anh ta đưa tay định đỡ tôi.
“Đi đâu đấy? Để bế em qua.”
Tôi mạnh mẽ hất tay ta ra, hét lên giận dữ:
“Lục Hoài, biến ngay đi cho tôi! Còn chuyện với nữa tôi là chó!”
Tôi cố gắng nhịn cơn đau, cắm đầu chạy vào nhà vệ sinh. Ngồi trên bồn cầu bình ổn lại cảm một lúc thì đột nhiên, bụng dưới cảm thấy có một dòng ấm nóng bắt đầu tuôn ra.
Chết tiệt, đến ngày rồi…
“Lục Hoài!”
“Lục Hoài!”
Đồ chết tiệt, cố không trả lời.
“Lục Hoài!”
Sau cánh cửa vang lên giọng lười nhác của :
“‘Nói chuyện với nữa tôi là chó’…”
Tôi: …
Người khôn không chấp nhặt thiệt thòi trước mắt.
“Gâu!”
“Tiểu thư có gì sai bảo?”
“Đi mua cho tôi gói băng vệ sinh.”
“Rõ.”
12
Chẳng mấy chốc, đã quay lại.
Anh mua về hai gói Sofy ban ngày và ban đêm.
“Xem ra cũng có kinh nghiệm phết nhỉ, chắc thường mua cho mấy rồi phải không?”
Tôi cố châm chọc thì bước lên một bước, ghé sát vào tai tôi, thì thầm:
“Trước tối qua, vẫn là trai tân.”
“Ai tin chứ…”
Mặt tôi đỏ bừng đẩy ta ra, cố tỏ vẻ bình tĩnh.
“Hôm qua tôi uống say, mọi người đều là người lớn cả rồi, chẳng qua chỉ là ngủ với nhau một đêm thôi mà.”
Anh chặn tôi lại bên cạnh cửa, nhắc nhở:
“Tôi nhớ bảy năm trước, có người uống say còn hôn tôi đấy.”
“Ai bảo lừa tôi!”
Ngày tốt nghiệp cấp ba, tôi đã say bét nhè, cứ ôm chặt lấy con chó nhà Lục Hoài mà hôn tới tấp. Lục Hoài ngăn không , bèn rằng chó nhà ta ăn phân.
Tôi thấy kinh quá, bèn nhân cơ hội ép vào tường, cưỡng hôn một phát.
Hôn xong rồi thì ta lại rằng chỉ thôi!
Thật là, người gì mà còn tệ hơn cả con chó!
“Tôi là một cậu thanh niên trong sáng, trai tân mà mất hết cả nụ hôn đầu, đêm đầu, lại còn bị một câu ‘tôi say quá’ xóa sạch…”
Anh thở dài, vẻ mặt buồn rầu:
“Có lúc tôi thật muốn tự báo cảnh sát.”
“Anh… đúng là kẻ đổ vấy!”
Tôi ôm bụng, tức giận mắng .
“Lại đau bụng à?”
“Không cần lo.”
“Vừa nãy ai đó đâu có thái độ này.”
“Tôi…”
Thể trạng không ổn nên tôi lười tranh cãi với ta, mặc kệ con người đáng ghét đó mà nằm bẹp xuống giường, ta bước tới, cầm lấy áo khoác của tôi.
“Đi nào, để tôi đưa em đi khám.”
“Khám gì chứ? Chỉ là đau bụng kinh bình thường thôi, tôi không đi.” Tôi uể oải đáp.
Anh ta liền hỏi thẳng:
“Em tự đi hay là để tôi bế xuống?”
“Tôi…”
13
Lục Hoài tìm một bác sĩ đông y lâu năm.
Khi bắt mạch, tôi lại bị xấu hổ muốn chết.
“Bình thường kinh nguyệt có hay bị chậm không?”
“Có…”
“Ra nhiều không?”
“Không nhiều…”
“Có nhiều máu đông không?”
Tôi không nhịn nữa.
“Bác sĩ, khi khám bệnh, không cần người nhà phải tránh ra sao…”
Bác sĩ tôi khó hiểu:
“Có gì mà ngại, chẳng phải hai cháu vừa mới ngủ chung đấy thôi?”
“Tôi không có…”
Bác sĩ híp mắt, lại bắt mạch thêm lần nữa.
“Bốn lần.”
Tôi: …
“Hai đứa mới cưới đúng không?”
Lục Hoài gật đầu.
“Không có vấn đề gì lớn, uống thuốc nửa tháng là điều hòa lại thôi, sau này quan hệ đều đặn, trạng tử cung lạnh và đau bụng kinh sẽ cải thiện rõ rệt.”
Bác sĩ lại Lục Hoài:
“Cậu thanh niên này dương khí dồi dào, vợ cháu thể chất lạnh, đúng là bổ trợ tốt cho nhau.”
“Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức.”
Về đến nhà, ta hâm thuốc lên rồi mang đến cho tôi.
“Nương tử, đến giờ uống thuốc rồi.”
Ngửi mùi thuốc đắng ngắt, tôi đã thấy nhăn mặt.
“Không uống đâu, đắng chết đi .”
Anh ta: “Không .”
“Anh lấy quyền gì mà quản tôi?”
Anh ta liền đáp ngay:
“Uống ngay, không thì giờ hôn chết em.”
“Anh… Lục Hoài, đồ lưu manh chết tiệt!”
Tôi giận sôi người…
Anh ta nhướn mày, vẻ mặt vô lại.
“Ừ, lưu manh thì cái gì cũng dám .”
Tôi: …
Tôi nín thở, bịt mũi, uống hết chỗ thuốc rồi quay vào phòng ngủ phụ.
“Hôm nay tôi đã đặt một cái giường, sau này tôi ngủ ở đây, đừng phiền tôi.”
Anh ta vẫn theo sau tôi.
“Làm gì ?”
Anh ta giơ điện thoại lên, màn hình hiển thị một bài cảnh báo:
【Nội thất mới chưa xả hết mùi mà vào ở ngay, chẳng khác nào tự nguyện hít formaldehyde.】
【Sốc: Thiếu nữ mắc ung thư máu sau nửa năm sống trong nhà mới đầy mùi hóa chất.】
【Sử dụng đồ nội thất mới ngay sau khi mua, chẳng khác nào tự tử chậm rãi.】
Trời ạ, nghiêm trọng sao…
“Tốn bao lâu để hết mùi?” Tôi hỏi ta.
Anh ta xem điện thoại một lúc rồi đáp:
“Trên mạng khoảng nửa năm.”
Tôi cắn răng, đành quay về phòng ngủ chính.
14
Điện thoại của Lục Hoài liên tục kêu, thư ký nhắn nhủ phải đi họp.
“Anh đi công ty một chút, em có định ra ngoài không?”
Tôi đá một cái:
“Nhìn bộ dạng này thì tôi ra ngoài kiểu gì! Ảnh hưởng đến tiền bạc của tôi!”
Lương tâm ta bỗng xuất hiện, rút một chiếc thẻ ra đưa cho tôi.
“Bồi thường cho em.”
“Coi như còn chút lương tâm.”
Sau khi Lục Hoài đi, tôi bắt đầu điên cuồng quẹt thẻ của ta.
Chỉ mua hàng đắt, không mua hàng đúng. Nhưng chỉ một tiếng sau, giao dịch bị hạn chế.
“Lục Hoài, khóa thẻ của tôi lại hả?”
Tôi gọi điện tra hỏi .
“Ngân hàng khóa đấy, họ có nhiều giao dịch lớn liên tiếp, nghi ngờ là thẻ bị đánh cắp.”
Anh ta vừa lướt qua từng thông báo chi tiêu vừa :
“Tiểu thư nhà họ Giang, 790 tệ cho một món đồ mỹ phẩm?”
Tôi nhạt:
“Sao? Chỉ là cây chì kẻ mày thôi mà.”
Anh ta hoảng hốt:
“Chì kẻ mày gì mà đắt hơn vàng ?”
“Đắt sao? Đâu có đắt đâu?”
Tôi bắt đầu chọc tức .
“Sao không tự hỏi bản thân việc có đủ chăm chỉ không? Nuôi nổi vợ không?”
Anh ta nghiến răng:
“Anh sẽ cố gắng hơn.”
“Nhưng vợ à, nhắc em chút, giờ em đang tiêu tài sản chung của cả hai, trong đó có một nửa là của em.”
Hả? Tài sản chung của hai vợ chồng à…
Thôi thì nhẹ tay lại chút.
Chẳng bao lâu sau, bụng tôi thấy trống trải.
[Đồ chết tiệt, mấy giờ về?]
[Sao, nhớ à?]
[Phải, phải, nhớ ghê luôn đây. Anh có mang bánh tart trứng ở đường Trung Sơn về cho em không?]
[Giang Lê, tiệm đó xếp hàng ít nhất một tiếng! Tôi không có thời gian phục vụ em đâu!]
[Ừ, thế tôi tìm người khác .]
[Tìm ai?]
[Anh không quản đâu.]
[…]
[Muốn vị gì?]
[Sầu riêng và phô mai nhé.]
Bạn thấy sao?