Lễ cưới mới diễn ra một nửa, thì thư ký riêng của ta bất ngờ xuất hiện với bụng bầu vượt mặt.
Anh ta dìu ta, bình thản tôi và :
“Anh không thể cưới Thanh Thanh, đã hứa sẽ cho ấy một đám cưới, cho đứa trẻ chưa ra đời một gia đình trọn vẹn.”
“Từ hôm nay, ấy cũng là vợ . Đứa trẻ trong bụng ấy, em phải thương như con ruột của mình.”
Khắp hội trường, khách mời ai nấy biểu cảm khác nhau, xì xào bàn tán.
Bố mẹ tôi mặt mày sa sầm, kéo tôi rời đi, không thể chịu đựng sự sỉ nhục này.
Bố mẹ chồng thì khuyên tôi nên đại cục, trước mắt cứ hoàn thành hôn lễ.
Tôi gương mặt thản nhiên của ta, ánh mắt đầy thách thức của Thẩm Thanh Thanh.
Rồi tôi bật .
Tôi mạnh tay xé bỏ đóa hoa cài trước ngực, tiện tay ném cho ta, mỉm ta:
“Đám cưới ba người kỳ cục quá, hôm nay tôi sẽ khán giả. Cô dâu, nhường lại cho ấy.”
“Chúc mừng hai người cưới chạy bầu!”
Nói xong, tôi là người đầu tiên vỗ tay!
1
Toàn bộ khách khứa chết lặng!
Tần Dung sa sầm mặt:
“Trần Mộng, hôm nay là ngày đại hỷ của chúng ta, em nhất định phải loạn sao?”
Anh ta tôi loạn ư?
Ngay trong đám cưới của chính tôi, ta ngang nhiên dìu bụng bầu của Thẩm Thanh Thanh, thản nhiên tuyên bố tổ chức một đám cưới ba người.
Anh ta coi tôi là gì?!
Tôi giật micro từ tay MC, cất giọng dõng dạc:
“Cảm ơn tất cả bè, người thân đã đến dự hôm nay. Hôn lễ có chút trục trặc nhỏ, mọi người đừng lo, vẫn sẽ tiếp tục, chỉ là dâu đổi thành người khác.”
“Hai tân nhân hôm nay cưới chạy bầu, chúng ta nên chúc phúc cho họ.”
Cả hội trường lặng ngắt như tờ!
Tần Dung mặt mày u ám, biểu cảm của bố mẹ ta thậm chí còn đặc sắc hơn nữa.
Tôi chẳng buồn họ, bước đến bên bố mẹ mình, cố nặn ra một nụ :
“Bố, mẹ, mình về nhà thôi.”
Lòng tôi ngập tràn nỗi ân hận.
Bố mẹ tôi đã sống cả nửa đời người, có lẽ chưa bao giờ gặp chuyện nhục nhã thế này.
Tất cả đều do tôi!
Mẹ siết chặt tay tôi đầy xót xa, còn bố thì đứng dậy, cúi người với khách mời bên phía nhà tôi, rồi dõng dạc :
“Tôi đã sắp xếp tiệc riêng, tiền mừng sẽ trả lại. Hôm nay tôi mời!”
Nhìn bóng dáng bố cúi đầu, mắt tôi cay xè, mũi cũng cay cay.
Từ bé đến lớn, bố luôn mạnh mẽ, chưa từng cúi đầu trước ai.
Hôm nay lại vì tôi…
Tôi và Tần Dung là thanh mai trúc mã, bố mẹ tôi chưa bao giờ đồng ý cho tôi ở bên ta.
Vì chuyện này, tôi không ít lần tranh cãi nảy lửa với họ.
Tôi từng nghĩ bố mẹ có thành kiến với ta.
Nhưng giờ tôi mới hiểu, ánh mắt của họ sắc bén đến nhường nào.
Họ đã sớm thấu con người ta – không phải một người đáng để gửi gắm cả đời.
Nực thay, tôi lại cứ nghĩ rằng ta tôi, giống như cách tôi ta.
Tôi cứ tưởng rằng ngoài ta ra, tôi sẽ không lấy ai khác.
Chúng tôi lớn lên bên nhau.
Từ khi bắt đầu biết rung , tôi đã thích ta.
Lặng lẽ đi theo sau, âm thầm dõi theo từng cử chỉ của ta.
Tình cảm ấy kéo dài suốt mười lăm năm.
Khoảng thời gian dài như , nếu trái tim có là đá, cũng sẽ bị cảm .
Nhưng Tần Dung thì không.
Anh ta luôn mập mờ với tôi, luôn chơi trò đuổi bắt không dứt.
Và bên cạnh ta, chưa bao giờ thiếu bóng dáng những người phụ nữ khác.
Tôi từng ghen tuông, từng giận dữ, cuối cùng vẫn ngu ngốc quay về bên ta như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Giống như con thiêu thân lao vào lửa, biết rõ sẽ bị tổn thương, vẫn không chịu quay đầu.
Tôi cứ tưởng rồi có ngày ta sẽ thấy sự chân thành của tôi.
Tưởng rằng một ngày nào đó, ta sẽ toàn tâm toàn ý tôi.
Nhưng thực tế đã tặng tôi một cái tát đau điếng.
Anh ta phản bội tôi.
Anh ta có con với thư ký của mình.
Rồi ngay tại đám cưới, trước mặt bố mẹ tôi, trước mặt toàn bộ quan khách, ta sỉ nhục tôi.
Anh ta chưa bao giờ đặt tôi trong lòng!
Tôi có thể vì ta mà đánh mất chính mình.
Luôn đặt ta lên hàng đầu trong mọi chuyện.
Nhưng ta thì sao?
Trong tim ta, chưa bao giờ có tôi!
Tôi có thể vì ta mà cãi nhau nảy lửa với bố mẹ.
Nhưng ta lại không thèm cho tôi một đám cưới trọn vẹn.
Nhìn ta một tay ôm eo thư ký, một tay vuốt ve bụng bầu của ta, ánh mắt đầy dịu dàng, tôi cảm thấy nghẹt thở.
Tình của tôi bị ta xem như rác rưởi, vứt xuống đất rồi giẫm đạp lên.
Tôi mệt rồi.
Không nổi nữa.
Bố mẹ tôi vừa cùng khách khứa bên nhà tôi chuẩn bị rời đi, mẹ chồng đã vội kéo tay mẹ tôi lại:
“Thông gia, bà gì ? Hôm nay là ngày vui của hai đứa nhỏ, sao có thể để người ngoài chê?”
Bố chồng cũng với bố tôi:
“Đúng , Tiểu Dung sai, hai người muốn mắng hay đánh cũng . Nhưng chuyện của bọn trẻ, cứ để bọn trẻ tự giải quyết, chúng ta chỉ cần quan sát là .”
Mẹ tôi lạnh:
“Quan sát? Để tiếp tục cho người ta xem trò à? Hôm nay cả nhà tôi mất hết thể diện rồi.”
Bố tôi không gì, chỉ tôi, chờ tôi quyết định.
Lúc này, Tần Dung dìu Thẩm Thanh Thanh bước đến trước mặt tôi, ánh mắt lạnh băng:
“Cô loạn đủ chưa? Có phải muốn cả hai bên bố mẹ mất hết mặt mũi mới thấy hả dạ không?”
Nghe câu đó, tôi thảm.
Người khiến bố mẹ hai bên mất mặt là ai?
Là tôi sao?
Thẩm Thanh Thanh tỏ vẻ đáng thương tôi:
“Chị Trần, là tôi có lỗi với chị. Ban đầu khi biết chị và Tổng giám đốc Tần kết hôn, tôi định đến chúc phúc hai người…”
Cô ta đưa tay xoa bụng, giọng run run:
“Nhưng tôi không ngờ mình lại mang thai. Tôi sai rồi, tôi chấp nhận bị trừng . Nhưng đứa bé là vô tội, tôi không thể để con vừa sinh ra đã không có bố.”
“Chị Trần, chị lương thiện như , chắc chắn cũng không muốn thấy cảnh đó, đúng không?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, mẹ tôi đã chỉ thẳng mặt ta mà chửi lớn.
“Giỏi thật đấy, con hồ ly này! Cô vụng trộm với Tần Dung sau lưng con tôi, có cả con rồi mà vẫn còn mặt mũi đến đây giả bộ đáng thương?”
“Tôi chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như !”
Mẹ chồng vội kéo tay mẹ tôi:
Bạn thấy sao?