Lúc này tôi mới nhớ, bố tôi hình như có qua, Tô Mộ Từ đã thực tập tại Hằng Thạch từ năm ngoái.
Cùng lúc đó, mấy đi chung với tôi cũng nhận ra ấy.
Họ lập tức phấn khích.
"Ôi trời! Là đàn khóa trên Tô Mộ Từ đẹp trai nhất khoa tài chính! Đẹp trai quá đi!"
"Biết mình đã mặc chiếc váy sexy hơn rồi, huhuhu."
Tô Mộ Từ vẫn cuốn hút như lần đầu tôi gặp, chưa bao giờ thôi hấp dẫn người khác.
Một bên cạnh tôi chợt nhớ ra gì đó, liền quay sang hỏi Từ Phỉ Phỉ.
"À này Phỉ Phỉ, cậu có một học trưởng theo đuổi cậu nhiều năm cũng từng thực tập ở Hằng Thạch. Có phải là học trưởng Tô Mặc Từ không?"
Rõ ràng, câu chuyện "đàn khóa trên theo đuổi nhiều năm" của Từ Phỉ Phỉ không chỉ ta khoe khoang với mình tôi.
Sắc mặt Từ Phỉ Phỉ thoáng cứng lại, nhanh chóng mỉm cho qua: "Thôi mà, để ý gì."
Câu trả lời lấp lửng của ta khiến cho mọi người lập tức hiểu lầm.
Các khác ta với ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng.
"Trời ơi, đúng là đàn Tô Mộ Từ thật sao! Người như thế theo đuổi mà cậu còn chưa đồng ý à?"
"Mình nhớ rồi, trai cậu lớn hơn cậu vài tuổi đúng không? Hóa ra cậu thích người chín chắn hơn à?"
"Dù sao đi nữa, những ai Tô Mộ Từ theo đuổi vẫn thật sự rất tuyệt vời!"
Từ Phỉ Phỉ chỉ không trả lời, để mặc cho trí tưởng tượng của mọi người tự do bay xa.
Nhưng tôi lại thấy không thoải mái chút nào.
Thậm chí còn khó chịu hơn cả việc ta cứ mơ mộng mình là "mẹ" của tôi.
Buổi gặp gỡ nhanh chóng bắt đầu.
Ban đầu, mọi người hỏi han rất nhiều chuyện về thực tập từ các chị đi trước.
Sau khi xong việc, cả đám mới bắt đầu chơi trò chơi.
Họ chọn chơi "Thật hay Thách."
Và ngay lượt đầu tiên, bánh xe quay trúng tôi và Tô Mộ Từ.
Tôi là người ra thử thách, còn Tô Mộ Từ là người thực hiện.
"Chơi 'Thật' đi."
Tôi nhanh chóng lên tiếng, không để ấy có cơ hội chọn.
"Tô Mộ Từ, nghe đã theo đuổi Từ Phỉ Phỉ rất nhiều năm. Chuyện này là thật hay giả?"
Câu hỏi thẳng thừng của tôi khiến mọi người trong phòng sững sờ.
Sắc mặt Từ Phỉ Phỉ trắng bệch, ta hoảng hốt tôi.
Chỉ có Tô Mộ Từ là vẫn bình tĩnh.
Anh ấy ngẩng đầu tôi, đôi mắt vẫn đẹp như tôi còn nhớ.
"Giả thôi." Tôi nghe ấy điềm nhiên đáp: "Tô Kỳ à, bao nhiêu năm qua, người mà thích, từ đầu đến cuối, chỉ có mình em."
Phần 5
Tâm trạng của tôi lập tức trở nên sảng khoái.
Những người xung quanh thì đều ngẩn ra.
Họ tỏ vẻ muốn hóng hớt, khi sang sắc mặt của Tô Mộ Từ thì ai nấy đều lại không dám hỏi. Cuối cùng, một không nhịn , thốt lên một câu.
"Vậy, đàn khóa trên đã theo đuổi Từ Phỉ Phỉ nhiều năm qua không phải là đàn Mộ Từ ư? Thế tại sao ban nãy ấy không giải thích rõ ràng mà lại để mọi người hiểu nhầm nhỉ?"
Mọi người lúc này mới đồng loạt quay sang Từ Phỉ Phỉ.
Sắc mặt Từ Phỉ Phỉ lúc này trắng bệch vì bối rối.
Cô ta định mở miệng giải thích, một đàn đeo kính, mập mạp ngồi ngay bên cạnh đã nhanh chóng đứng dậy.
"Từ Phỉ Phỉ!" Anh ta nắm chặt tay, hai mắt đỏ hoe ta: "Người theo đuổi em nhiều năm qua rõ ràng là mà! Sao hả, em thấy còn không xứng đáng người thay thế cho em à!"
Lời vừa dứt, còn gì nữa mà mọi người không hiểu chứ.
Từ Phỉ Phỉ thấy đàn đeo kính không đủ nổi bật, nên mới cố để người khác hiểu nhầm rằng người theo đuổi mình là Tô Mộ Từ.
Những ánh mắt khinh thường lập tức dồn về phía Từ Phỉ Phỉ. Cuối cùng ta chịu không nổi nữa, đành phải ôm mặt chạy ra khỏi phòng khóc lóc.
Buổi gặp gỡ cũng nhanh chóng kết thúc.
Tô Mộ Từ và vài chị năm tư khác bận thí nghiệm cho luận văn tốt nghiệp, nên đã rời đi trước.
Tô Mộ Từ vừa đi, các lập tức vây lấy tôi.
"Tô Kỳ, cậu và đàn Mộ Từ rốt cuộc là thế nào ?"
Tôi thành thật đáp: "Anh ấy là... trai cũ của mình."
Còn là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau nữa.
Ánh mắt của mọi người càng bùng lên ngọn lửa tò mò.
"Nhưng mình thấy ấy còn thích cậu lắm! Sao hai người lại chia tay ?"
Tôi bất chợt im lặng.
Nguyên nhân chia tay ư?
Giờ nghĩ lại, tôi cũng thấy thật nực .
Bạn thấy sao?