Sau khi nhận món quà thứ mười, số người xem đã gần chạm một vạn. Khác với những lần trước, lần này họ không chỉ đơn thuần là những người tò mò, mà đang chờ đón một màn kịch thú vị. Những gì họ thấy lại là Vương Hiểu Thiến, ngang nhiên bò lên giường của tôi, lật chăn gối và lôi ra một xấp tiền mặt dưới gối.
Chợt, tôi nhận tin nhắn “quan tâm” từ trai:
[Diệp Phỉ, em đang gì ? Livestream bị ai lấy trộm tiền à?]
Đây là lần đầu tiên Diệp Đạt xem livestream của tôi, không phải vì quan tâm đến tôi mà vì tôi đã năn nỉ tặng quà cho mình trong livestream. Đúng , tất cả những món quà kia đều do tôi gửi. Sáng nay, tôi đã hẹn đến gần trường để chờ đón tôi.
Diệp Đạt cảm thấy khó hiểu vì không biết tôi đang gì, vẫn theo. Không ngờ lần đầu tiên xem livestream đã phải chứng kiến cảnh Vương Hiểu Thiến ăn cắp tiền.
Bình luận dưới livestream sôi hơn bao giờ hết.
[Người kia đang gì? Cô ấy là chủ phòng sao? Tại sao lại để nhiều tiền dưới gối như ?]
[Chủ phòng mau về đi! Tiền của sắp bị trộm rồi! Con mẹ nó chứ!]
[Chắc chắn là kịch bản, ai mà thế chứ!]
[Cô ta gan lớn thật đấy, dám trộm tiền ngay trước mắt người khác! Cô ta không thấy đang livestream sao?]
[Đây là cùng phòng của chủ thớt à? Người hay ra lệnh và hô hào gào thét như con khùnq đó sao?]
Những phát ngôn nực của Vương Hiểu Thiến mọi người nghe thấy rõ ràng. Khi ta xuất hiện trước camera, bình luận lại càng náo nhiệt. Không cần Viên Thanh hay cùng phòng dẫn dắt, mọi người tự quay lại livestream để bình luận.
Chỉ trong chớp mắt, tài khoản của tôi nhận hàng ngàn tin nhắn, tất cả đều cảnh báo rằng “chủ phòng” đang bị cùng phòng trộm tiền. Tôi nhanh chóng nhắn tin cho Diệp Đạt: “Hai giờ đến đón em,” rồi tắt vòi hoa sen và đi thẳng vào phòng ngủ.
Vương Hiểu Thiến đang vắt vẻo trên thang, một tay cầm tiền, tay kia nắm lan can. Khi thấy tôi bước vào, mặt ta lập tức tái xanh, hoảng hốt ngã xuống từ thang. Trần Diệp Phong đứng bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy ta.
Tôi chằm chằm vào Vương Hiểu Thiến.
“Đưa đây.” Tôi không vòng vo mà vào thẳng vấn đề.
Ánh mắt ta lấp lánh, nhận ra chỗ dựa vẫn còn bên cạnh, ta liền lấy lại tự tin. “Đưa cái gì cơ?”
“Tiền, trả lại cho tôi.” Tôi giơ tay ra.
Tất nhiên, Vương Hiểu Thiến sẽ không dễ dàng giao lại. Cô ta có tính cách cứng đầu, và trong đầu vẫn nghĩ rằng tôi sợ Trần Diệp Phong.
“Diệp Phỉ, cậu có phải đang không?”
Dù ngốc đến đâu, ta cũng biết tôi bảo đi tắm chỉ để dụ ta trộm tiền.
“Cậu đúng là đồ thủ đoạn!”
“Tôi có thể để lại cho cậu một ít tiền, bây giờ…”
“Cậu lừa tôi! Tôi không cho cậu một xu nào đâu!”
Vương Hiểu Thiến thể hiện sự vô liêm sỉ đến mức không tưởng. Cô ta dám như ngay trước mặt tôi.
“Đây là tiền của tôi.”
Tôi biết ta sẽ không trả lại, nên quyết định giả vờ đạo lý.
“Tiền của cậu? Cậu dựa vào đâu mà như ?” ta trợn mắt.
“Diệp Phỉ, đầu tuần tôi đã cậu dạy tôi kiếm tiền, cậu không chịu.”
“Cậu đã tôi mất trắng năm ngàn tệ!”
“Vậy nên tiền này cậu phải đền cho tôi!”
Theo logic của ta, nếu ta hỏi tôi vay tiền mà tôi không cho, thì lại thành tôi nợ ta.
“Không phải cậu muốn tôi và Diệp Phong ra ngoài ở sao? Cứ như đi, cậu đưa tiền cho tôi, thì bọn tôi có tiền ở khách sạn, cậu có thể ở lại phòng một mình.”
“Mọi người đều vui, không phải sao?”
Tôi bộ như gọi điện báo cảnh sát. Vương Hiểu Thiến lập tức hoảng hốt ngăn tôi lại.
“Nếu cậu báo cảnh sát, tôi sẽ tự sát! Cậu có nhẫn tâm một mạng người như không?” ta .
“Vậy thì chia đôi đi.”
“Tôi đã nhượng bộ rồi, đừng có mà tham lam!”
Cô ta không ngừng, khiến tôi cảm giác như số tiền đó không phải của mình mà là của ta.
Tôi không khỏi tự hỏi Vương Hiểu Thiến đã nuôi dạy như thế nào. Chẳng lẽ ta lớn lên trong cảnh nghèo khó sao? Nhưng vào quần áo và cách ăn mặc phung phí của ta, tôi không thể tin ta từng sống trong khó khăn.
Bạn thấy sao?