Thực ra, chúng tôi cũng không cần nhắc nhở nhau, vì trong phòng có Vương Hiểu Thiến gào thét không ngừng. Cô ta luôn phát huy khả năng chiếm hữu của mình đến mức tối đa, và giờ biết tôi dễ bắt nạt nên càng không kiêng nể. Trong phòng thường vang lên những mệnh lệnh của ta:
“Diệp Phỉ, son cậu nhiều thế, dùng không hết đâu, mình lấy mấy thỏi nhé.”
“Diệp Phỉ, hôm nay sao cậu không điểm danh cho mình? Nếu lần sau cậu tiếp tục thì tiền cơm tối đó mình không trả nữa.”
“Diệp Phỉ, những túi này mình đã dùng rồi, lần sau cậu mua thêm cái mới đi, chúng ta có thể thay phiên nhau dùng.”
Mọi người không chỉ cùng phòng mà cả những người đang xem livestream đều cảm thấy bực bội.
Viên Thanh lập tài khoản phụ và bắt đầu dẫn dắt câu chuyện trong livestream: [Tôi có một giả thiết hơi liều lĩnh: hình như người chuyện là cùng phòng của chủ live không? Nghe như chị em xã hội , lại còn có vẻ thích chiếm đoạt nữa…]
Cô ấy vừa xong thì có người liền tiếp lời.
[Thay ‘hình như’ thành ‘chắc chắn’ đi, kia đúng là không biết xấu hổ.]
[Trong phòng ngủ không ai dám phản kháng sao?]
[Chủ phòng là học của tôi, ấy trong phòng bị bệnh trầm cảm, không dám chọc đâu.]
[Bệnh trầm cảm? Nghe giọng ta thì có vẻ như nóng nảy hơn, đừng có chụp mũ cho người bị bệnh trầm cảm!]
Tôi theo dõi bình luận qua tài khoản phụ, thấy có rất nhiều người cùng thành phần. Thậm chí có học nhận ra tôi. Nhưng tôi không quá để tâm, chỉ cần tập trung livestream cho tốt.
Vào thứ Sáu, khi gói hàng chuyển đến trường, tôi lén lút ra ngoài lấy đồ, sau đó nhanh chóng nhét camera vào túi sau. Tôi gọi điện cho trai mình.
10
Lúc tan học, cùng phòng như thường lệ về nhà, để lại tôi và Vương Hiểu Thiến trong phòng. Cô ta tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc khi thấy tôi vẫn ở lại trường, thậm chí còn nháy mắt ra hiệu. Nhưng tôi chỉ quay đi, không có ý định rời khỏi chỗ của mình. Tôi lấy một xấp tiền từ ngăn kéo khóa lại rồi trèo lên giường, đặt nó xuống gối.
Tiếp đó, tôi lắp camera phát sóng trực tiếp trước màn hình laptop, khiến nó trông như camera của máy tính. Sau khi kết nối xong, tôi mở camera và thấy hình ảnh rõ nét, không bị chập chờn. Lúc này, Vương Hiểu Thiến đã rời phòng từ lúc nào.
Sau sự cố trước đó, quản lý ký túc xá đã siết chặt quy định hơn. Vương Hiểu Thiến không thể dẫn Trần Diệp Phong vào qua cửa chính, phòng chúng tôi ở tầng một, nên ta chỉ cần đi ra ban công là .
Chẳng bao lâu, Trần Diệp Phong xuất hiện và lập tức hỏi: “Con ngu xuẩn kia của em đâu rồi?”
“Ở trên đó, cả ngày chỉ nằm ôn tập một mình, như thể sợ thành tích của tụi em vượt qua nó. Em ghét nhất kiểu người giả vờ chăm chỉ này,” Vương Hiểu Thiến đáp.
Tôi ý đến điện thoại dự phòng và thấy có người bình luận:
[Hình như tôi nghe thấy tiếng đàn ông?]
[Chủ phòng đang ở phòng nữ mà sao lại có đàn ông?]
Trần Diệp Phong thấy tôi xuống thì châm chọc: “Nhìn kìa, bé ngốc cuối cùng cũng chịu xuống rồi.”
Tôi chợt nhớ lại thời cấp hai, khi có những kẻ như ta đứng ngoài cổng trường. Khi ấy, tôi còn sợ hãi. Giờ lên đại học rồi, tôi vẫn gặp phải những người như .
Anh ta không ngừng công kích tôi bằng lời lẽ châm biếm, khoe khoang về đám em của mình, và khẳng định rằng ta không hề sợ cảnh sát. Giọng điệu của ta nghe như thể việc vào đồn cảnh sát là một điều đáng tự hào. Trong suốt quá trình, tôi giữ im lặng, không phản ứng.
Khi tôi lấy đồ ngủ và khăn mặt từ tủ quần áo, định ra ban công thì Vương Hiểu Thiến gọi tôi lại: “Cậu đi tắm à?”
“Ừ,” tôi đáp, rồi vào nhà vệ sinh. Mở vòi hoa sen, tôi đứng một bên, mắt dán vào màn hình điện thoại dự phòng. Giờ là mười một giờ đêm, và đột nhiên, livestream của tôi xuất hiện hiệu ứng quà tặng.
Liên tiếp mười món quà xuất hiện, tất cả đều có giá trị cao nhất. Tôi tin rằng mỗi nền tảng livestream đều có quy tắc riêng của mình. Thông thường, khi livestream nhận quà liên tục, đặc biệt là khi có quà trị giá cao, sẽ có thông báo gửi đi khắp hệ thống. Livestream của tôi cũng không ngoại lệ.
Bạn thấy sao?