Với chất lượng như thế này, nếu ta còn dám là hàng thật thì e rằng bà Coco Chanel cũng sẽ từ mộ bò dậy đánh cho một trận.
Tôi bèn mỉm , bắt chước giọng điệu mà ta vừa với tôi lúc nãy.
"Ồ, thì ra là đồ giả... Haha, thật là hợp với cậu."
Tôi hài lòng thấy sắc mặt Từ Phỉ Phỉ tái xanh đi, rồi mới thong thả giơ tay chỉ vào chiếc túi phiên bản giới hạn đắt hơn trên quầy.
"Tôi lấy cái đó."
Sau đó, tôi quẹt thẻ trong ánh mắt kinh ngạc của Từ Phỉ Phỉ, rồi ngẩng cao đầu bước đi.
Những ngày sau đó, tâm trạng của Từ Phỉ Phỉ rất tệ.
Dù sao theo cách ta nghĩ, "bố tôi" cho tôi tiền tiêu xài mua túi, lại cho ta một cái túi giả.
Mấy hôm ấy, khi Tống đến đón tôi, tôi đều thấy quầng thâm dưới mắt ông ấy.
Thật là tội nghiệp, giống như bị vắt kiệt sức .
Khoảng một tuần sau, cuối cùng tâm trạng của Từ Phỉ Phỉ cũng khá lên.
Vì Tống rốt cuộc cũng tặng cho ta một chiếc túi thật.
Nhưng tôi vẫn ra , đó có vẻ là hàng second-hand.
Thế nên, khi ta hí hửng khoe khoang, tôi tốt bụng nhắc nhở: "Cái túi này trông hơi cũ nhỉ."
Sắc mặt Từ Phỉ Phỉ khựng lại, rồi lập tức hét lên: "Cô biết cái gì mà ! Đây là hàng cũ có chủ ý đấy!"
Tôi hờ hững gật đầu, cũng chẳng tranh cãi thêm.
Dù sao, có người cứ thích dùng những thứ mà người khác không muốn cơ mà.
Thời gian nhanh chóng trôi đến kỳ nghỉ hè.
Mặc dù mới năm nhất, trường tôi là trường hàng đầu, cạnh tranh rất khốc liệt, nên ai cũng bắt đầu chuẩn bị tìm thực tập mùa hè.
Như thường lệ, Từ Phỉ Phỉ lại chạy đến thăm dò tôi.
"Kỳ Kỳ, có phải cậu đã đăng ký thực tập ở Tập đoàn Hằng Thạch đúng không?"
Tôi biết mỗi ngày ta đều lén vào máy tính của tôi, nên cũng chẳng muốn giấu gì: "Đúng ."
"Trùng hợp ghê nha." Từ Phỉ Phỉ mở to mắt: "Mình cũng đăng ký ở Hằng Thạch nè, nghe mỗi năm họ chỉ tuyển rất ít thực tập sinh năm nhất, có vẻ chúng ta sẽ cạnh tranh với nhau rồi!"
Tôi thật ra rất rõ, Từ Phỉ Phỉ vốn dĩ là lén thấy đơn đăng ký của tôi nên mới đâm đơn vào Hằng Thạch theo.
Tôi không hiểu vì sao ta lại thích giành giật đồ của tôi đến thế, tôi đăng ký vào Hằng Thạch có lý do riêng, nên cũng chẳng để ta ảnh hưởng đến mình.
Qua các vòng phỏng vấn, danh sách thực tập của Hằng Thạch cuối cùng cũng xác nhận.
Họ tổng cộng tuyển mười sinh viên năm hai và năm ba, còn năm nhất thì chỉ có tôi và Từ Phỉ Phỉ.
Rõ ràng là Từ Phỉ Phỉ không thấy hài lòng khi thấy tôi nhận vào.
Nhưng ta vẫn ngọt ngào mở lời với tôi.
"Kỳ Kỳ, chúng ta cùng thực tập trong một công ty rồi, thật là tốt biết bao!"
"À đúng rồi, không biết mình đã chưa, có một đàn theo đuổi mình nhiều năm cũng từng thực tập ở Hằng Thạch đó."
"Anh ấy với tớ rất nhiều chuyện về Hằng Thạch, nếu cậu muốn biết gì, có thể hỏi tớ nhé!"
Nghe đến đây, tôi không nhịn mà bật .
Ôi trời.
Hằng Thạch là công ty của bố tôi đấy.
Tôi muốn biết gì về Hằng Thạch, cần gì phải hỏi ta?
Phần 4
Thật ra, tôi đến Hằng Thạch thực tập cũng là ý của bố tôi.
Ông ấy muốn tôi sau này kế nghiệp, nên hy vọng tôi có thể bắt đầu từ những vị trí cơ bản thông qua chương trình thực tập.
Tất nhiên, chuyện này tôi lười chẳng muốn giải thích với Từ Phỉ Phỉ.
Dù gì, ta vừa hiểu nhầm rằng Tống là bố tôi, lại vừa tưởng nhà tôi chỉ thuộc dạng "có chút ít tiền" mà thôi.
Dù kỳ thực tập chưa chính thức bắt đầu, những người nhận vào Hằng Thạch đã nhanh chóng chuẩn bị từ trước. Họ thậm chí còn tổ chức một buổi gặp mặt, mời tất cả những người đã nhận offer và một số chị khóa trên từng thực tập tại Hằng Thạch.
Ai cũng nỗ lực đến phát sợ.
Tôi vốn không cần phải học hỏi từ chị nào cả, để không tỏ ra lạc lõng, tôi vẫn quyết định tham gia.
Không ngờ vừa bước vào phòng karaoke, tôi đã thấy một chàng trai cao ráo ngồi trên ghế sofa.
Ánh đèn mờ ảo trong phòng phủ lên gương mặt ấy, dù không rõ ràng vẫn đẹp đến mê mẩn.
Tôi sững người.
Là Tô Mộ Từ?
Sao ấy cũng ở đây?
Bạn thấy sao?