Vương Hiểu Thiến chống nạnh, vẻ mặt đầy khó hiểu. “Anh ấy là trai mình. Tại sao lại phải đuổi ấy ra ngoài?”
“Phòng ngủ này không phải chỉ của cậu,” tôi nhấn mạnh. “Cậu không có quyền ta không ở đây.”
“Tối qua cậu còn ăn đồ ấy mua. Sao giờ lại muốn trở mặt ?”
Điều này có liên quan gì đến nhau? Có phải Vương Hiểu Thiến nghĩ rằng việc ăn tối qua giống như vé vào phòng ngủ nữ? Nhưng mà, món ăn hôm qua rõ ràng không phải là dành cho tôi.
Tôi nhớ lại hình ảnh cái bát chứa nước dùng với mấy miếng rau xanh nổi lềnh phềnh, và chỉ vài sợi mì nát. Thậm chí tôi còn nghi ngờ liệu có phải họ nhặt ở thùng rác không. Tôi không hề ăn.
Tôi không ngờ ta lại lấy chuyện này ra để tính toán với tôi. Nhìn Vương Hiểu Thiến, tôi quyết định chuyển cho ta năm mươi tệ. “Tôi vừa chuyển năm mươi tệ cho cậu. Giờ thì cậu bảo trai cậu ra ngoài đi.”
Cô ta chằm chằm vào điện thoại, rồi ngẩng đầu quát tôi: “Có ý gì? Cậu xem thường chúng tôi à?”
“Cậu có thể xem thường tôi, không thể xem thường trai tôi!” Tôi vừa vừa cảm thấy cơn tức giận lại dâng lên.
Nghe thấy chúng tôi cãi nhau, Trần Diệp Phong không còn giữ bình tĩnh. Anh ta xông vào phòng ngủ, hung hăng đẩy tôi một cái, khiến tôi lảo đảo vài bước.
Với vẻ mặt dữ tợn, ta chỉ thẳng vào tôi: “Cô đang hét cái gì với tôi ? Đây là nơi cho sao?”
“Cô là cái thá gì chứ?” ta gầm lên. “Cô dám bảo tôi ra ngoài? Đây là phòng ngủ của tôi, và tôi là trai ấy! Nếu không muốn thì cút ra ngoài!”
5
Tôi đã sống đến tuổi này chưa bao giờ phải chịu đựng uất ức như thế. Tôi không muốn lãng phí thêm thời gian với bọn họ. Tôi quay người, chuẩn bị rời khỏi phòng để tìm quản lý ký túc xá giải quyết chuyện này. Nhưng chưa kịp đi hai bước, bỗng nhiên một ai đó kéo tay tôi lại.
“Đi đâu ? Có phải muốn đi báo cho giảng viên không?” Trần Diệp Phong hỏi, với đôi lỗ mũi hếch lên và ánh mắt ác độc. Tôi cảm thấy lo lắng trong lòng. Rõ ràng người này là kẻ côn đồ, và tôi không thể mạo hiểm trong huống này.
Tôi liếc Vương Hiểu Thiến. “Nói trai cậu rời khỏi đây đi. Đây là phòng ngủ nữ.” Tôi nhấn mạnh, “Nửa tiếng nữa quản lý sẽ đến kiểm tra, chỉ cần ta ra ngoài, tôi sẽ không báo cáo gì cả.”
Tôi cố gắng cảnh cáo họ, hy vọng sẽ khiến họ suy nghĩ lại. Nhưng Vương Hiểu Thiến chỉ đảo mắt, rồi ôm lấy Trần Diệp Phong một cách nũng nịu. “Diệp Phong, chúng ta ra ngoài trước đi, đừng ồn ào, lại tới công chuyện.”
Trần Diệp Phong mắng tôi vài câu rồi bị Vương Hiểu Thiến vừa kéo vừa đẩy ra khỏi phòng. Tôi thở phào, ngồi xuống ghế. Có nên với quản lý ký túc không nhỉ? Nhưng nếu tôi báo cáo thì cũng không chắc có tác dụng gì.
(huhu nữ chính ngu vl tức vcl)
Đột nhiên, tôi nhớ đến học kỳ trước. Hình như Vương Hiểu Thiến cũng đã ra chuyện tương tự. Lúc đó tôi không ở phòng này, mà giảng viên lại giấu kín mọi chuyện. Khi thông tin đến tai tôi, mọi thứ đã trở nên hỗn độn.
Tôi quyết định nhắn tin cho cùng phòng, Viên Thanh, ấy không trả lời, mà gọi ngay cho tôi. “Cậu đừng đụng vào Vương Hiểu Thiến, ta có vấn đề đấy.” Viên Thanh lập tức khi điện thoại kết nối.
Cô ấy kể cho tôi nghe tất cả những gì đã xảy ra trong học kỳ trước. Vương Hiểu Thiến không chỉ một lần mang trai về phòng ngủ. Tuy nhiên, người trai trước đó không phải là Trần Diệp Phong, mà là những gã trai kiêu ngạo và ngang bướng tương tự.
Lần đầu tiên Vương Hiểu Thiến đưa trai về, Viên Thanh đã cờ chạm mặt họ ở trường. Phản ứng của Viên Thanh cũng giống như tôi, vì tính cách tốt bụng, không muốn cãi nhau. Cuối cùng, chỉ biết nén giận cho trai của Vương Hiểu Thiến ở lại một đêm. Sáng hôm sau, khi bọn họ rời đi, Viên Thanh mới quyết định tìm quản lý ký túc xá để báo cáo.
Mang trai vào phòng nữ vốn đã không hợp lý, Vương Hiểu Thiến chắc chắn sẽ bị phê bình. Ai ngờ, ta lại lợi dụng danh nghĩa sinh viên nghèo và còn viện cớ mình mắc bệnh trầm cảm.
Bạn thấy sao?