Đám Bạn Cùng Phòng [...] – Chương 27

Nói xong, tôi kéo màn che giường lại, tạo thành một bức tường ngăn cách. Ở bên ngoài, Vương Hiểu Thiến im lặng một lúc, rồi gào lên: “Diệp Phỉ! Cậu có ý gì ? Cậu đang xem thường tôi chỉ vì tôi nghèo à? Tôi chỉ muốn kiếm tiền mà thôi, sao cậu lại tôi như ?”

“Cậu không biết xấu hổ? Tôi thấy cậu mới là người không biết xấu hổ đấy!” Rồi ta bắt đầu lên án: “Cậu không biết chia sẻ, không biết hỗ trợ học, còn xem thường sinh viên nghèo như tôi! Cậu đúng là đồ xấu xa!”

Vương Hiểu Thiến xong, bắt đầu khóc lóc thảm thiết. Tiếng khóc của ta vang lên thật não nề, nếu ai không biết chuyện chắc chắn sẽ nghĩ tôi đang bắt nạt ta.

4

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi nhận ra Vương Hiểu Thiến đã không còn ở trong phòng. Không hiểu sao, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm, cầm sách đến thư viện học tập.

Đến đêm khuya, khi tôi đang tắm thì bất ngờ nghe tiếng xột xoạt ngoài cửa. Lúc đầu, tôi nghĩ có thể là Vương Hiểu Thiến đã về. Nhưng chỉ một lúc sau, giữa tiếng nước chảy, tôi nghe giọng đàn ông chuyện.

Trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác bất an. Không phải ta đã về sao? Tôi tắt vòi hoa sen, lắng tai nghe qua bức tường.

Tiếng của ta hòa cùng giọng của người đàn ông vang lên gần kề, lại cách tôi như thể rất xa. Phòng vệ sinh nằm ở ban công, càng tăng thêm sự nghi ngờ trong lòng tôi.

Tôi khó lòng xác định âm thanh ấy phát ra từ phòng ngủ bên cạnh hay chính từ phòng của mình. Điện thoại tôi để trên bàn sạc, không thể nào hỏi Vương Hiểu Thiến hay cùng phòng . May thay, âm thanh đó đã nhanh chóng biến mất.

Tôi thở phào, vội vàng lau khô người rồi mặc đồ vào. Vừa mở cửa phòng tắm, tôi bất ngờ thấy một người đàn ông đứng bên ngoài!

Mùi khói nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến tôi sợ đến đứng bất . Người đàn ông mặc chiếc áo thun đen ôm sát, quần jeans cũng bó sát lộ rõ đôi chân gầy gò, bàn chân đi đôi giày Canvas đầy vết bẩn. Đôi mắt ta vừa dài vừa nhỏ, khói thuốc mù mịt che khuất nửa khuôn mặt, tôi cảm nhận ánh của ta đang không chút kiêng dè hướng về phía tôi.

Trong phòng ngủ nữ, trang phục ngủ thường là những chiếc áo thun dài, rộng rãi, rất thoải mái. Tôi thì vừa tắm xong, còn chưa mặc áo lót. Một người đàn ông bất ngờ xuất hiện như , dù ta có ác ý hay không, cũng là điều tôi không thể chấp nhận!

Tôi lùi lại hai bước, vội vàng lấy tay che ngực, hỏi ta là ai. Người đàn ông chỉ hít vài hơi rồi phun khói về phía tôi, không thèm một lời nào, ánh mắt lại tiếp tục hướng về phía phòng ngủ.

Tôi theo ánh mắt ta, thấy Vương Hiểu Thiến đang đứng trước tủ quần áo của tôi lục tìm quần áo. Ngay lúc ấy, tôi hiểu ra mọi chuyện và cơn giận bỗng bùng lên. “Vương Hiểu Thiến!” tôi hét lên.

Tôi bước vào phòng ngủ, tay đẩy ta ra một bên, rồi lấy một chiếc áo khoác từ trong tủ khoác lên. “Đó là người cậu mang về?” tôi chỉ vào người đàn ông đứng ở ban công, hỏi.

“Đúng rồi, trai mình, Trần Diệp Phong.” Vương Hiểu Thiến không hề tỏ ra e ngại. Cô ta dường như hiểu rõ một điều: khi gặp lợi ích của người khác, chỉ cần mỉm thì mọi chuyện sẽ ổn.

“Diệp Phỉ, mình là sinh viên nghèo, không có nhiều tiền sinh hoạt,” ta tiếp. “Diệp Phong đến tìm mình, lúc đầu đã ở khách sạn năm sao tối qua hết tiền rồi. Bây giờ không còn đủ để ở khách sạn bình dân nữa.”

Cô ta lộ rõ vẻ thản nhiên, như thể đang về một chuyện rất bình thường, kiểu như “Tôi muốn đi vệ sinh, cậu có thể chờ tôi xong rồi vào tắm không?”

Sau khi xong, ta còn ra hiệu cho tôi tránh ra. “Cậu tránh ra chút đi, mình đang tìm đồ ngủ.”

Tôi ngẩn người, sửng sốt. Tìm đồ ngủ? Trong tủ quần áo của tôi? Cô ta còn dám bảo tôi tránh ra?

Tức giận, tôi đột nhiên đóng sầm cửa tủ lại. “Nói ta ra ngoài, đây là phòng ngủ nữ.”

Vương Hiểu Thiến tôi, vẻ mặt kinh ngạc trước cơn giận của tôi.

Cô ta có vẻ không hiểu vì sao tôi lại nổi giận. Ánh mắt mở to, ta ngạc nhiên tôi: “Diệp Phỉ, sao cậu lại tức giận? Mình đắc tội cậu lúc nào chứ?”

Tôi cố gắng kiềm chế cảm , chỉ tay về phía Trần Diệp Phong bên ngoài ban công. “Cậu không thấy vấn đề ở đây à?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...