Đám Bạn Cùng Phòng [...] – Chương 19

14

Cậu ta không quan tâm đến sự bài xích của tôi, chỉ đơn giản là mắt tối sầm lại: “Tôi đã chia tay Thẩm Nhã Trà rồi… Trước đây tôi không biết ta đã nhiều chuyện sai trái như .”

Khi tôi định mở miệng phản bác, cậu ta đã ngắt lời tôi: “Tôi biết cậu ghét tôi.” Rồi cậu ta nhếch môi giễu.

“Hôm nay tôi chỉ muốn rõ với cậu rằng tôi không hề biết những việc trước đây ta đã !” Lục Tư Hoài với vẻ khẩn trương: “Cho dù cậu có tin hay không, tôi chưa từng có ý nghĩ gì xấu về cậu. Nếu không phải Thẩm Nhã Trà xúi giục, chúng ta đã không rơi vào huống này.”

Cậu ta dựa vào tường, lắc đầu và nở một nụ gượng gạo: “Chúng ta căn bản sẽ không như .”

“Lục Tư Hoài, giờ cậu thật sự tệ lắm đấy.” Tôi thở dài ấn thái dương, đối diện với mấy thằng thế này nhức đầu vô cùng!

“Cậu đổ hết trách nhiệm lên Thẩm Nhã Trà là có thể yên tâm đến muốn nối lại xưa với tôi à? Chẳng lẽ có ai đã ép cậu ở bên ta?”

Cậu ta ngước mắt lên tôi, một vẻ bất lực hiện rõ trên gương mặt. “Vậy tôi phải gì đây, hả Nhất? Tôi không biết sao để khiến cậu bớt ghê tởm tôi hơn.”

Ánh mắt Lục Tư Hoài chợt u ám, như chứa đựng nhiều nỗi niềm khó : “Tôi cũng không rõ bản thân mình đang gặp vấn đề gì. Nhất, có lẽ tôi...”

Tôi không muốn nghe thêm nữa, càng không muốn biết cậu ta rốt cuộc đang nghĩ gì.

Tôi lướt qua người cậu ta và vào phòng thay đồ ở hậu trường, trước khi lên sân khấu, tôi vô giơ tay lên, lộ vòng eo và bị chụp hình. Ngay sau đó những bức ảnh đó đăng lên nhóm trường.

“Bạn này là gu tui, xin số xin số nhaaaa.”

“Tía má ơi! Quá đẹp! Eo thon! Tôi cũng muốn xin số (dù tôi là con ahihi).”

“Á à tôi đã biết ấy rồi.”

Sự ý từ mọi người ngày càng lớn, và tôi cảm thấy hoang mang. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi vào hậu trường và bị một nam sinh chặn lại.

“Bạn ơi, cho tôi xin số Wechat không?” Một cậu với đôi tai đỏ ửng bị đẩy tới trước mặt tôi.

Tôi đang định từ chối thì Lục Tư Hoài xuyên qua đám đông, tiến gần lại cướp lời: “Nhất, chúc mừng buổi biểu diễn!” Cậu ta tươi rồi dúi bó hoa vào lòng tôi.

“Cậu ta là ai ?” Những tiếng thì thầm xung quanh khiến tôi giật mình.

“Trông như trai của Sở Nhất đó!” Giọng không nhỏ đủ để cả tôi và Lục Tư Hoài nghe rõ.

Rồi có người hỏi: “Anh trai, của à?” Cậu nọ chỉ vào tôi.

Lục Tư Hoài không phủ nhận, chỉ nhướng mày: “Biết thì đừng hỏi Wechat của ấy nữa.”

Tôi cảm thấy buồn , bước tới và trả lại hoa cho Lục Tư Hoài, sau đó đủ to để mọi người nghe hiểu: “Tôi và cậu ta không có quan hệ gì, cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi nha!”

Nói xong, tôi không để ý đến vẻ mặt tối sầm của cậu ta mà lập tức bỏ đi.

15

Có vẻ như Lục Tư Hoài bắt đầu bám theo tôi không rời, sau khi tan học buổi tối, cậu ta tiếp tục đi bên tôi.

“Nhất, chúng ta từng có hôn ước từ khi còn nhỏ.” Cậu ta , giọng điệu nhẹ nhàng không thoát khỏi sự miễn cưỡng: “Hôm nay tôi không phủ nhận điều đó chỉ là để khiến bọn họ từ bỏ việc phát tán WeChat của cậu.”

Tôi cậu ta, rồi nhận ra cậu ta dường như chưa bao giờ nhận thức mình đã sai: “Lục Tư Hoài, có nhớ hồi nhỏ cậu viết một tờ giấy kết hôn cho tôi không?”

Tôi ngẩng đầu, hướng mắt ra khoảng không, giọng không chút dao . Chỉ có không khí lạnh lẽo khiến giọng tôi trở nên lạnh lùng hơn: “Hồi đó tôi còn quá nhỏ, không hiểu rõ ý nghĩa của hôn nhân, tôi biết rằng nó sẽ khiến tôi luôn bên cạnh cậu và tôi cảm thấy rất an tâm.”

Tôi cậu ta

“Bởi vì cậu đã hứa: Hoài sẽ luôn bảo vệ em Nhất. Nhưng chính cậu là người đề ra hôn ước, rồi lại mọi chuyện rối tung lên.”

Lục Tư Hoài sụp xuống ngồi bệt dưới chân tôi, mu bàn tay cậu ta siết chặt lấy tay tôi: “Đừng nữa, Nhất, tôi đã sai rất nhiều rồi, tôi biết mình sai, xin cậu..!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...