Đám Bạn Cùng Phòng [...] – Chương 18

Đột nhiên tiếng bước chân vang lên bên ngoài phòng thiết bị. Tôi cảm thấy hoảng hốt… Hai nữ sinh, một người thì mặt đã đỏ và sưng. Với tính của Thẩm Nhã Trà, tôi có thể bị coi là kẻ bắt nạt, bao luc hoc duong học sinh trong huống này.

Khi tôi vẫn còn đang choáng váng, tiếng bước chân lại gần hơn. Tôi qua khe cửa. Đúng lúc tôi căng thẳng thì cửa bỗng bị đóng lại. Người ở ngoài đó đã giúp tôi giữ kín cửa.

Tôi thầm nghĩ: Đúng là người có ánh sáng của mười phương chư phật.

Khi Thẩm Nhã Trà tự đánh mình đến chảy máu mũi, tôi kêu ta dừng lại.

“Cầu xin cậu…” Cô ta mấp máy môi, không dám chạm vào vết thương: “Cầu xin cậu đừng đưa đoạn video cho cảnh sát. Tôi vẫn muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học…”

Tôi không thể nhịn , sự ngây ngô của ta, sau đó tôi bỏ mặc ta ở đó, đẩy cửa ra bước đi.

“Đánh xong chưa?” Một giọng nhỏ vang lên gần cửa tôi giật mình.

Người đã giúp tôi đóng cửa là Lưu Sa, hôm nay ấy cờ đi ngang qua: “Tôi giúp cậu trông chừng, không ai thấy cậu đánh ta!”

“Tôi không đánh ta.” Ngay từ đầu, tôi đã không có ý định tự mình chuyện đó, là Thẩm Nhã Trà tự tát mình, nên ta sẽ không thể đổ lỗi cho tôi.

“Cảm ơn.” Tôi gật đầu với ấy rồi chuẩn bị rời đi.

“Sở Nhất.” Cô ấy có vẻ do dự một lát, vài giây sau, ấy đẩy cốc trà sữa vào tay tôi mà không một lời giải thích.

“Thật xin lỗi, trước đây tôi không hiểu chân tướng nên mới đi theo mọi người lập cậu.” Cô ấy nhanh như gió, một hơi ra một đoạn dài: “Nếu có vấn đề gì trong học tập, cậu có thể đến tìm tôi… hoặc nếu cần giúp đỡ về việc gì khác cũng , tạm biệt!”

Nói xong ấy vội vàng chạy đi mà không ngoảnh lại như con thỏ nhỏ. Tôi đứng đó ngơ ngác ly trà sữa ấm áp trong tay. Đây là sự tốt bụng đầu tiên tôi nhận kể từ khi bị lập.

Chiều hôm đó sau giờ học, tôi mang đoạn video đến đồn công an. Tôi đứng ở cổng trường, Thẩm Nhã Trà bị cảnh sát dẫn đi. Cô ta khóc lóc gào thét: “Cầu xin mấy đừng bắt cháu, cháu sắp thi đại học rồi! Cầu xin mấy … ít nhất hãy để cháu thi xong đã…”

Chiếc xe cảnh sát từ từ lùi xa khỏi tầm mắt tôi cùng với tiếng còi inh ỏi hòa theo dòng xe cộ ồn ào, cuối cùng biến mất.

Tôi nhớ lại có một lần, thành tích của Thẩm Nhã Trà đã từng vượt qua cả Lục Tư Hoài trở thành người đứng nhất lớp.

13

Tôi vẫn nhớ ánh mắt của ta lúc ấy như những vì sao lấp lánh...

Giáo viên chủ nhiệm cũng không tránh khỏi sự chỉ trích, khi những hành vô trách nhiệm và thành kiến của thầy đã dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng. Cuối cùng, thầy phải trả giá cho điều đó.

Trước khi bị sa thải, thaayf đến gặp tôi, nài nỉ tôi viết một lá thư thông cảm.

“Dựa vào đâu chứ?” Tôi không thể kiềm chế cảm giác ghê tởm: “Để một người như thầy giáo viên là sự vô trách nhiệm với học sinh.”

Thầy là kiểu người kiêu ngạo không có năng lực, thấy ai hơn mình thì ganh ghét tìm mọi cách dìm chet người ta cho bằng mới có thể vừa lòng.

Sau khi giáo viên chủ nhiệm mới vào lớp, mọi người bắt đầu nhận ra rằng họ đã hiểu lầm tôi. Họ bắt đầu đến trò chuyện, mời tôi đi ăn cùng. Nhưng ngược lại tôi lại cảm thấy không thoải mái. Không phải tôi kiêu ngạo, mà là tôi đã quen với việc một mình.

Tôi tự an ủi rằng ở một mình cũng có nhiều lợi ích. Nhưng khi dần dần chấp nhận cuộc sống đơn, tôi lại bắt đầu tìm thấy niềm vui riêng.

Sự biệt lập đó trở thành điều không thể tránh khỏi. Khi lớp trưởng hỏi tôi có muốn tham gia bữa tiệc tối không, tôi đã nghĩ một chút rồi lắc đầu từ chối. Nhưng không phải lúc nào cũng có thể từ chối các hoạt tập thể, như khi ủy viên văn nghệ đứng ra tổ chức buổi hát đồng ca cho cả lớp.

Tôi không ngờ rằng người từng bị tẩy chay, lập hai tháng trước lại có cơ hội nổi bật. Vào ngày lễ hội nghệ thuật, sau khi thay trang phục, tôi do dự một lúc lâu rồi mới bước ra từ nhà vệ sinh. Quần áo có vẻ không vừa, phần trên hơi ngắn... Tôi hơi giơ tay lên và thấy vòng eo lộ ra.

“Nhất.”

Gần đây Lục Tư Hoài bận rộn phối hợp điều tra với cảnh sát nên hiếm khi đến trường. Tôi dừng lại, nhướng mày: “Cậu lại muốn gì nữa?” Dù Lục Tư Hoài không mắc lỗi nghiêm trọng nào vì liên quan đến những sự việc đó, cậu ta cũng đã phải chịu hình .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...