Đám Bạn Cùng Phòng [...] – Chương 13

Câu hỏi nghe như , ẩn giấu ý đồ, khiến tôi như bị dồn vào ngõ cụt. Dù khó chịu, tôi vẫn ngước mắt lên đối diện với ánh mắt ta, bình thản đáp: "Có."

Lập tức, tôi cảm nhận cái của Lục Tư Hoài hướng về mình. Thẩm Nhã Trà nhoẻn miệng , tựa vào cậu ấy: "Thế thì biết rồi nha!"

Đáng lẽ trước đây, tôi sẽ thấy xấu hổ, giờ đây, sau khi thừa nhận cảm ba năm của mình, cảm giác ấy như tan biến cùng làn gió. Tình cảm ấy lướt qua tim tôi như gió qua mặt hồ, không để lại dấu vết.

Ở tuổi mười bảy, tôi tự nhủ rằng mình đã hoàn toàn buông bỏ đầu đời với Lục Tư Hoài.

5

Buổi tiệc vừa tàn, tôi chuẩn bị rời đi thì Lục Tư Hoài gọi lại, trên mặt hiện rõ vẻ khó xử. Cậu ta ngập ngừng:

"Sở Nhất... hôm nay cậu người cậu thích là... tôi, đúng không?"

Tôi chỉ mỉm nhạt: "Đúng, đó là chuyện của quá khứ. Kể từ ngày cậu tỏ vẻ khó chịu khi ai đó nhắc đến việc kết hôn với tôi, tôi đã quyết định buông bỏ rồi. Và giờ cậu đã có , tôi chẳng còn lý do gì để níu kéo."

Lục Tư Hoài mím môi, khẽ gật đầu: "Tôi không có ý tổn thương cậu. Với tôi, cậu mãi là một người em ."

Tôi không muốn nghe thêm, cắt ngang lời cậu ấy và quay lưng bước đi. Nhưng những ngày sau đó, Lục Tư Hoài lại tỏ ra quan tâm bất ngờ, nhất quyết mang bữa sáng cho tôi dù lần nào tôi cũng từ chối. Dường như cậu ta cứ nhất mực nghĩ rằng vài hành tử tế có thể xoa dịu tội lỗi của mình.

Ngược lại Thẩm Nhã Trà chẳng hề hiểu ý tôi cố tránh xa cặp đôi họ, ấy bắt đầu khiêu khích, tạo thêm nhiều huống khó chịu. Một ngày trước khi có kết quả kỳ thi, tôi nghe tin Thẩm Nhã Trà bị giáo viên gọi lên văn phòng. Tin đồn về việc ấy gian lận lan truyền khắp lớp, bè đều lên tiếng bảo vệ ấy.

"Tôi không tin! Trà học giỏi thế sao cần gian lận?"

Tôi không mấy bận tâm, chỉ vui vẻ vì điểm thi lần này của mình khá tốt. Thế , ngay khi lớp tan học, Lục Tư Hoài đã chặn tôi lại:

"Sở Nhất! Chuyện tờ giấy gian lận kia là cậu sắp đặt đúng không?"

Tôi ngỡ ngàng, bật : "Cậu nghĩ tôi rảnh rỗi tới mức đó sao? Thực sự nghĩ tôi muốn rối với của cậu?"

"Thế thì tại sao điểm số của cậu lại cao bất thường?"

"Chẳng lẽ tôi không thể tự cố gắng à?" Tôi đáp, bực bội: "Cậu đừng tự thêu dệt bịa chuyện nữa không ?!"

Gương mặt cậu ấy biến sắc rồi khẽ lạnh: "Sở Nhất, cậu trở nên như thế từ bao giờ? Hãm người khác mà không tự biết hối cải. Ba mẹ cậu không biết dạy con à?”

Tôi định phản bác, Lục Tư Hoài đã đưa điện thoại ra trước mặt tôi, chiếu đoạn video giám sát. Trong đó, đúng là tôi đã vào phòng giáo viên buổi trưa hôm đó. Hóa ra đây là cách Thẩm Nhã Trà sắp đặt mọi thứ để đổ tội lên đầu tôi. Tờ giấy nhỏ bị phát hiện trong bài thi của ta chỉ là mánh khóe để gài bẫy tôi.

Lục Tư Hoài tôi một cách lạnh lùng: "Sở Nhất, ai cũng phải trả giá cho hành của mình." Nói xong, cậu quay đi, bỏ lại tôi trong sự bất lực.

6

Tôi tự nhủ hy vọng cuối cùng nằm ở giáo viên chủ nhiệm – người duy nhất có thể không bị tác bởi lời đồn. Dẫu sao cũng chưa có chứng cứ rõ ràng, đây chẳng qua là nghi ngờ vô căn cứ. Nhưng khi nghe tôi trình bày, thầy chỉ tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị, thốt lên lời trách móc:

“Sở Nhất, có đáng không? Chỉ vì em đố kỵ với thành tích của Thẩm Nhã Trà sao?”

Cổ họng tôi nghẹn lại, cảm giác như mọi sức lực bị rút cạn, không thể thêm gì. Đúng lúc đó, Thẩm Nhã Trà và Lục Tư Hoài bước vào phòng. Cô ta khóc lóc, tôi như thể vô cùng đau lòng:

“Sở Nhất, chúng ta không phải là cùng phòng sao? Tôi luôn coi cậu là tốt… sao cậu lại nỡ thế này với tôi?”

Rồi ta bất ngờ cầm quyển sách trên bàn ném mạnh về phía tôi, miệng khóc than: “Cậu có biết danh tiếng của tôi suýt nữa bị cậu cho ô uế không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...