Đại Vương Mãn Tộc [...] – Chương 3

3

 

Ta nằm hai ba ngày mới hồi phục hoàn toàn.

 

Dưới sự  tháp tùng của nữ tỳ, ta ra khỏi vương trướng, dự định quen với hoàn cảnh nơi này.

 

Đồ Khắc Lặc Hãn là trưởng tử của đại vương tiền nhiệm A Tư Mã, mười một tuổi đã theo A Tư Mã ra chiến trường, thắng lớn nhỏ mấy chục trận, chưa từng thất bại.

 

Sau khi A Tư Mã qua đời, hắn thuận lý thành chương kế thừa vương vị, toàn bộ thảo nguyên đều thần phục hắn.

 

Năm nay hắn đã hai mươi lăm tuổi, chưa từng có vợ con.

 

Ta đưa đến hòa thân, trở thành nữ nhân duy nhất của hắn.

 

Ta đang đi dạo một cách nhàm chán, nữ tỳ lúc này lên tiếng hỏi ta: “Vương hậu, người có muốn đến thao trường xem thử không? Đại vương dặn dò chúng ta, nếu người buồn chán có thể đến đó.”

 

Thao trường?

 

Trong đầu ta chỉ có hình ảnh thao trường thấy khi lén trốn khỏi cung ở Nam triều, một đám binh lính luyện tập võ nghệ một cách thuần thục.

 

Tiểu tướng quân tràn đầy khí thế chỉ huy thuộc hạ, thấy ta, chỉ đành bỏ dở công việc trong tay, bắt ta lại trách móc ta không nghe lời.

 

Thao trường ở đây có lẽ có những điều mới mẻ.

 

Ta gật đầu, “Đến đó xem thử đi.”

 

Chưa kịp bước vào, đã nghe thấy tiếng hô hào hùng hồn, vang vọng hết lần này đến lần khác.

 

Đồ Khắc Lặc Hãn mặc áo mỏng, mồ hôi nhễ nhại đứng ở giữa.

 

Ánh mặt trời chói chang chiếu lên mặt hắn, làn da màu đồng dưới lớp mồ hôi phản chiếu ánh sáng.

 

Các dũng sĩ dưới đài lần lượt xông lên đài tỷ thí với hắn, tay không tấc sắt, chưa đầy hai chiêu đã bị đánh bại xuống đài.

 

“Cẩn thận!”

 

Đồ Khắc Lặc Hãn mặt mày tái mét, lao về phía ta, ta như có linh cảm, quay đầu lại .

 

Một cây búa sắt lớn không biết từ đâu bay thẳng về phía ta, ta sợ đến mức quên cả hét lên.

 

Cây búa này mà đập xuống, mạng nhỏ coi như bỏ mạng tại đây.

 

Ta trừng lớn mắt, hai chân như bị rót chì, không thể nhúc nhích, một bóng đen kéo ta vào lòng, mùi hương nam tính xộc vào mũi.

 

Tiếng rên rỉ vang lên trên đỉnh đầu, máu nhuộm đỏ vai ta.

 

“Nàng không sao chứ?” Ta đỡ Đồ Khắc Lặc Hãn, mắt đỏ hoe lo lắng hắn, lấy tay áo không ngừng lau máu trên cằm hắn.

 

“Không chếc . Đừng khóc, không?”

 

4

 

Xương sống lưng của Đồ Khắc Lặc Hãn bị gãy, nội tạng bị thương nghiêm trọng.

 

Ta tự giác gánh vác trách nhiệm chăm sóc hắn.

 

Ta bưng thuốc ngồi bên giường đút cho hắn uống, một người bị áp giải vào, quỳ xuống trước mặt ta.

 

“Vương hậu, Hô Duyên Tô Mộc xin chịu mọi hình của người.”

 

Ta Đồ Khắc Lặc Hãn, hắn lạnh lùng chằm chằm Hô Duyên Tô Mộc đang quỳ trên mặt đất, sát ý trong mắt bắn ra bốn phía:

 

“Âm mưu hãm Vương hậu, tội chếc khó tha.”

 

Ta đã tìm hiểu về bộ tộc này, Hô Duyên đi theo tiên vương A Tư Mã chinh chiến khắp nơi, hiện là cánh tay phải của Đồ Khắc Lặc Hãn, rất kính trọng và mến trong toàn bộ Man tộc.

 

Hiện nay các bộ tộc tranh giành lẫn nhau, Hô Duyên không thể chếc .

 

Ta nắm lấy tay Đồ Khắc Lặc Hãn, lắc đầu với hắn.

 

Đồ Khắc Lặc Hãn dường như đã hạ quyết tâm, trước khi hắn mở miệng, ta đứng dậy ra lệnh cho hai thị vệ bên cạnh:

 

“Mang hắn xuống, trách nặng.”

 

Hai người vội vàng chắp tay, kéo Hô Duyên rời đi.

 

“Hắn suýt nữa đã giế.t nàng! Nếu ta đến muộn một chút, nàng sẽ...!”

 

Đồ Khắc Lặc Hãn tức giận đến mức không nên lời.

 

Ta đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này của hắn thật đáng , đưa tay nâng mặt hắn lên, cố nặn ra một nụ :

 

“Chàng cũng đâu có đến muộn, ta vẫn ổn, không sao cả.”

 

Ta người đàn ông oai hùng cao lớn bên cạnh, mỉm , nắm lấy tay hắn.

 

Trong thời gian dưỡng thương, Đồ Khắc Lặc Hãn đã dồn lại quá nhiều công việc, ta chờ mãi, chờ mãi mà không thấy hắn về, đành nằm trên giường tự ngủ.

 

“Ngứa, đừng .”

 

Ta bực bội mở mắt ra, giấc mộng đẹp bị người ta quấy rầy.

 

Miệng Đồ Khắc Lặc Hãn vẫn đang mổ liên tục trên môi ta, râu trên cằm cọ vào mặt ta.

 

Thảo nào lại ngứa như , vừa ngứa vừa đau!

 

“Tỉnh rồi?”

 

Đồ Khắc Lặc Hãn khẽ, vươn người ôm ta vào lòng.

 

Sau khi khỏi hẳn, Đồ Khắc Lặc Hãn dắt ta đến trước mặt tất cả mọi người trong tộc, trịnh trọng tuyên bố:

 

“Gặp Vương hậu như gặp ta, nếu còn ai dám Vương hậu, ta tuyệt đối sẽ không nương tay.

 

“Ta còn sống ngày nào, sẽ không tấn công Nam triều ngày đó!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...