Đại Tiểu Thư – Chương 8

Bố tôi cũng gật đầu theo: "Tiểu Ngư, trước đây con không phải như , là tiền bạc mờ mắt con, bây giờ con đưa hết tiền cho bố mẹ, con còn nhỏ, cầm nhiều tiền như để gì!"

Lâm Uyển Tình khoanh tay, đắc ý phụ họa:

"Đúng , người có tiền sẽ kiêu ngạo, dám không nghe lời bố mẹ, mau đưa tiền ra đây."

Tôi sâu vào mắt họ.

Họ liên tục là vì muốn tốt cho tôi.

Nhưng kiếp trước khi tôi nằm trên giường bệnh, cần tiền chữa bệnh gấp, sao không thấy họ lấy tiền cho tôi?

Tôi nắm chặt túi đồ ăn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên:

"Đây là tiền mồ hôi nước mắt của con, tại sao phải đưa cho hai người?"

"Chỉ vì chúng ta là bố mẹ của con!"

"Nếu như , con thà không cần bố mẹ như hai người."

Sắc mặt bố mẹ lập tức thay đổi:

"Con là có ý gì?"

"Quá quắt, Lâm Phi Ngư, loại lời này mày cũng dám , cút đi, coi như tao không có đứa con này!"

Hai người đang tức giận, chỉ vào mũi tôi mắng.

Tôi lạnh một tiếng, xách hộp đồ ăn, không quay đầu lại rời khỏi nhà.

...

Gió đêm mùa đông rất lạnh, tôi ngồi bên đường ăn xong đồ ăn.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ nhõng nhẽo một chút, sau đó ngoan ngoãn quay về xin lỗi.

Bố mẹ chắc chắn cũng quyết tâm, tôi ở bên ngoài chịu khổ, tự nhiên sẽ quay về nhận lỗi.

Nhưng bây giờ, tôi không chút do dự đặt khách sạn trên điện thoại.

Ba trăm một đêm, đầy đủ tiện nghi.

Có tiền thật là sướng.

Tôi ngồi trên giường khách sạn, suy nghĩ về con đường tương lai.

Ngôi nhà này tôi không muốn về nữa, phải nhà trước.

Tôi học thiết kế, nghỉ lễ có thể ra ngoài nhận việc, ở trường có thể giúp đại tiểu thư chạy vặt kiếm tiền.

Kiếp trước tôi vì giúp Lâm Uyển Tình duy trì hình tượng "con nhà giàu", mỗi tháng phải đưa cho chị ấy hơn một vạn tệ, còn vất vả hơn bây giờ nhiều.

Quyết tâm xong, tôi đang định đi ngủ.

Điện thoại lại reo.

Bây giờ là mười giờ tối, giờ này còn gọi điện thoại, không sợ phiền người khác ngủ sao...

Tôi người gọi đến, quả nhiên là đại tiểu thư.

"Sao , đại tiểu thư?"

"Cậu về nhà chưa."

"Vừa đến."

"À, cho cậu một vạn một ngày, qua đây chơi với tôi một thời gian."

Tôi: "?!"

Đại tiểu thư đặt vé máy bay đến Thượng Hải cho tôi ngay trong đêm.

Sáng sớm hôm sau, tôi đã xuất hiện tràn đầy năng lượng tại biệt thự nhà ấy.

Cô ấy hoàn toàn không quan tâm tại sao tôi không ở nhà cùng gia đình trong kỳ nghỉ đông.

Trong nhận thức của ấy, tất cả mọi người xung quanh đều phải xoay quanh ấy.

Dù sao từ nhỏ đến lớn, những người nịnh nọt ấy, cũng không vì ăn Tết mà lơ là.

Cộng cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên tôi đến nhà đại tiểu thư.

Biệt thự của ấy còn sang trọng hơn tôi tưởng tượng, nguy nga tráng lệ như cung điện.

Đại tiểu thư mặc đồ ngủ bằng vải cotton, nằm trên sofa, không có chút dáng vẻ của một thiên kim tiểu thư nhà giàu.

Tôi : "Đại tiểu thư, nô tì đến rồi."

Cô ấy thuận miệng : "Ừm, đi rót cho tôi cốc sữa."

Ba phút sau, tôi đưa sữa cho ấy.

Đại tiểu thư uống hai ngụm, gật đầu: "Vẫn là nhờ cậu thuận tay hơn."

Nếu Lâm Uyển Tình ở đây, chắc chắn sẽ chỉ vào mũi ấy mắng ấy không coi tôi là người, tùy ý chà đạp nhân phẩm của tôi.

Nhưng tôi lại thuận theo lời ấy :

"Là vinh hạnh của nô tì."

Đại tiểu thư liếc tôi một cái: "Lâm Phi Ngư, cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi đấy."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...