Tuy Tiêu Vân Chước không nhúng tay quá nhiều vào sự vụ của các nha môn khác, ảnh hưởng mà nàng mang đến lại không nhỏ chút nào.
Hai mươi năm qua Hình bộ cũng chưa từng bận rộn như , ngay cả bệ hạ cũng cảm thấy hai ba năm nay mình ù ù cạc cạc tuyên bố rất nhiều chính lệnh. Mà những chính lệnh này không có một cái nào là Tiêu Vân Chước chủ nhắc tới, cũng đều có một chút quan hệ nhân quả với nàng!
Nhưng Càn Hòa Đế lại cảm thấy những chính lệnh này không có vấn đề gì.
Tiêu Vân Chước có tai họa, phải trị chứ? Trị tai không thể ngoài miệng một chút, dù sao cũng phải đòi tiền, đòi người mà?
Tiền từ đâu tới? Cũng không thể bóc lột bách tính tăng thuế, , quốc sư sẽ không may mắn, không tốt đối với quốc vận.
Vậy ông ta cũng không có cách nào khác, hoặc là bắt chút tham quan tích lũy tiền bạc nhanh hơn, hoặc là muốn tìm cách thúc đẩy kinh tế dân gian.
Nhưng chuyện này không thể để một mình ông ta phiền muộn . Ông ta không vui, đám thần tử bên dưới dựa vào cái gì còn có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Tất cả đều phải vì ông ta mà cẩn thận suy nghĩ.
Quả nhiên, đầu óc các thần tử vẫn không tệ. Từng người từng người một đưa ra không ít chính sách tốt, mà có lẽ cảm thấy đế vương như ông ta dễ chuyện, các thần tử như biến thành người khác, phảng phất như tìm sơ tâm nhập sĩ, càng ngày càng tốt hơn.
Càn Hòa Đế quay đầu lại, hai ba năm qua tuy nhiều tai họa, tổn thất và hậu quả lại nhỏ hơn rất rất nhiều so với dự đoán.
Không chỉ có thế, rất nhiều chính sách có thể dùng mười năm trăm năm, nếu không phải thiên thời không tốt, Đại Ngụy này ở trong tay ông ta không chừng còn có thể nâng cao một bước.
Phát hiện điểm này, dường như Càn Hòa Đế cũng có chút hứng thú, càng thích tra tấn thần tử hơn.
Tuy rằng hiện tại ông ta vẫn không muốn gặp lại vị quốc sư Tiêu Vân Chước này, không thể không , Tiêu Vân Chước thật không hổ là kỳ tài từ trên trời rơi xuống, không chỉ có tác dụng tốt, hơn nữa chuyện cũng rất xuôi tai, cho dù gặp phải chuyện lớn hơn nữa, cũng không vội không tức, khiến người ta an tâm.
“Quốc sư hai ngày nay không lên Quan Tinh Đài à?”Càn Hòa Đế đột nhiên hỏi.
“Không, hôm nay tội nhân Lăng Tây bị áp giải vào kinh thành, nghe quốc sư đại nhân đã sớm đến quán trà chiếm chỗ chờ xem náo nhiệt.” Đại thái giám tỏ vẻ hâm mộ, ông ta cũng muốn đi.
Vừa nhắc tới tội nhân Lăng Tây Văn thị, Càn Hòa Đế liền tức giận.
Cẩu tặc!
Trong trà lâu, Tiêu Vân Chước duỗi đầu xuống dưới.
Tiết Kính vừa mới nhận mệnh mang rất nhiều cục đá tới, cả một rổ cực nặng, đặt ở trên bàn.
Hắn hoài nghi Tiêu quốc sư muốn đập cẩu tặc, hắn lại không dám tin, dù sao... cẩu tặc cũng đã bị bắt, hiện tại thân phận của quốc sư rất quý trọng, hẳn là cũng không thể ra chuyện ngây thơ như đúng không?
Nhưng hắn đã đánh giá quá cao Tiêu Vân Chước rồi.
Sau khi người đưa đến phạm vi Tiêu Vân Chước có thể, Tiêu Vân Chước cầm lấy một viên đá, trực tiếp ném về phía đầu của tên cẩu tặc Lăng Tây. Lực đạo cũng không lớn, đau, lại không đến mức đập chết người ta.
Giờ phút này, Lăng Tây vương bị nhốt trong lao ngục, tay chân bị trói, miệng cũng bị bịt lại.
Từ trên không nện xuống một tảng đá, ông ta gần như vô thức lên, đối mặt với ánh mắt của Tiêu Vân Chước.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Lăng Tây Vương đã có thể cảm nhận , người này chính là nữ tử Tiêu thị năm đó đã chạy thoát khỏi tay ông ta!
Lập tức, xích sắt phát ra tiếng vang, ông ta điên cuồng đụng về phía lồng giam, ánh mắt nàng tràn ngập sát ý. Nhưng Tiêu Vân Chước lại , sau đó giơ tay lên, lại một viên đá nữa đập về phía sọ não của ông ta.
“!!!” Lăng Tây Vương chỉ cảm thấy vô cùng khuất nhục.
Đoạn đường này, khuất nhục vô số, không có lần nào giống như bây giờ, hận không thể gào thét, hủy xương thịt nữ tử Tiêu thị này!
“Người đập ông ta cũng không ít, vì sao người này lại hung hăng chằm chằm ngài như ?” Tiết Kính cũng cảm thấy ngạc nhiên, mình cũng lấy một cục đá thử một chút, rõ ràng người ra tay là hắn, người này vẫn trừng mắt Tiêu Vân Chước.
Bạn thấy sao?