Lúc này, Cổ thần y đang ở trong lao ngục, cũng rất dương dương tự đắc, qua cũng không có nửa điểm sầu khổ.
Ông ta cũng giống Tịch Chiếu quận chúa, đến kinh thành, đều là con đường phải chết.
Lăng Tây Vương bị bệnh rất nhiều năm, hiện tại với bên ngoài là bệnh chưa lành, trên thực tế thân thể đã không có vấn đề gì. Mà ông ta giúp đỡ Lăng Tây Vương mấy năm nay, vì ông ta tích lũy rất nhiều nhân mạch, đó đều là ân cứu mạng. Chờ ông ta vừa chết, ỷ vào những ân này, Lăng Tây Vương liền có thể đạt không ít tiền tài ủng hộ.
Chỉ là Tịch Chiếu quận chúa bảo ông ta hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t Tiêu Vân Chước, mệnh lệnh này đối với ông ta mà , cũng rất khó .
Tiêu Vân Chước này...
Một thân xương cốt già nua của ông ta đã sống không biết bao nhiêu năm, đã từng thấy vô số người không sợ sinh tử lại vì thân quyến của mình mà khổ cầu với ông ta, bao gồm chính ông ta cũng bị thân nhân liên lụy, cam tâm nguyện biến thành một quân cờ. Nhưng cố Tiêu Vân Chước này... lại là người nhẫn tâm.
Vào tù ba ngày, ông ta vẫn luôn chờ đợi.
Ông ta nhận mệnh lệnh của Tịch Chiếu quận chúa, đặc chế độc dược chuyên môn dùng để đối phó với Tiêu Vân Chước.
Thuốc này là ông ta đã tự mình xâm nhập rừng cây, bắt sống độc vật, khó khăn lắm mới luyện ra , chỉ có một chút xíu. Đồ vật mặc dù ít, chỉ cần Tiêu Vân Chước xuất hiện, cho dù cách cánh cửa nhà lao, người cũng có thể lập tức trúng chiêu, dù là Đại La thần tiên đến cũng khó cứu.
Đáng tiếc, không đợi người tới.
Từ sau khi vào tù, Cổ thần y cũng ngày ngày bị tra tấn.
“Muốn ta viết ra bảng lời khai tội lỗi mà Lăng Tây Vương phạm phải, thì... bảo Tiêu Vân Chước đến gặp lão phu. Chỉ cần gặp nàng, lão phu nguyện ý khai ra toàn bộ những chuyện ta biết.” Cổ thần y còn đang cò kè mặc cả.
Một bộ xương già, qua cũng rất cứng rắn.
Hình bộ thẩm vấn liên tiếp không ra cái gì, cũng rất bất đắc dĩ, báo cáo sự lên trên, không bao lâu đã đến bên tai Tiêu Vân Chước.
Chuyện cảnh giới của Lăng Tây Vương, triều đình biết quá ít. Gần đây bắt những thuộc thần cùng với đám người thị vệ chỉ là kiến thức nửa vời, tin tức triều đình biết không toàn diện, chỉ có thể chắp vá từng chút một.
Phàm là người này còn có chút tác dụng, phải ép khô đã rồi mới để cho ông ta chết.
“Hình bộ bên kia mời tới mấy lần, bệ hạ cũng biết, dù chưa ra lệnh mời ngài qua một hồi, ngài tham sống sợ c.h.ế.t như thế, cũng sợ chọc người chỉ trích.” Tiết Kính đúng sự thật.
Tiêu Vân Chước bắt không ít người, đúng là cũng sợ.
Những người ám sát nàng, đa số đều chưa kịp hành đã bị bắt, tuy chứng minh nàng có dự kiến trước, cũng chứng minh người này... rất quan tâm tới mạng nhỏ của mình.
“Thật muốn ta đi?” Vẻ mặt Tiêu Vân Chước nghiêm túc: “Cũng không phải không ... Chẳng qua ngươi kêu Hình bộ bên kia chọn ra mấy tử tù tuổi tác tương đương với ta, để các nàng thay ta đỡ lấy ở phía trước. Chờ khi ta tính số lượng đại hung của bản thân, ta tự nhiên sẽ lộ diện.”
“...” Tiết Kính há miệng, thật chưa từng thấy ai... tiếc mạng như .
Nói nàng tiếc mạng đi, chuyện nàng trước đây lại thường đắc tội với người ta, ngay cả bệ hạ cũng bị nàng chọc tức rất nhiều lần...
Tiết Kính thở ra một hơi: “Vậy thuộc hạ đi xuống truyền lời, tự mình chọn mấy người.”
“Được.” Tiêu Vân Chước đáp rất dứt khoát.
Nàng hận không thể sai người dùng một cái chuông lớn chụp Cổ thần y kia lại, như sẽ an toàn hơn.
Chẳng qua nếu như , đối phương cái gì thì cũng nghe không rõ ràng cho lắm...
Quan viên Hình bộ quan tâm đến Cổ thần y như thế, có lẽ thứ muốn không chỉ là tin tức bên phía Lăng Tây mà còn có phương thuốc trong tay Cổ thần y. Cho dù đối phương là ác nhân, giá trị đủ lớn, sẽ không dễ c.h.ế.t như .
Lúc Tiết Kính đi sắp xếp tử tù, Tiêu Vân Chước cũng không nhàn rỗi, nàng giao một phần bản thảo bộ lịch mới sắp xếp gần đây cho bệ hạ.
Nàng thăng quan.
Bạn thấy sao?