Quản phu nhân gật đầu liên tục, lại nắm lấy cánh tay Nhị vương gia: “Đã lâu trong cung không triệu kiến cả nhà chúng ta, trước đó ta đưa lệnh bài vào, Quý phi nương nương cũng không gặp ta... Điện hạ phải chuyện này với Quý phi một chút, chuyện này nhà chúng ta thật sự vô tội, nếu bệ hạ lại chúng ta, Quý phi nương nương cũng sẽ mất mặt...”
“Ta biết, ngoại tổ mẫu yên tâm đi.” Trong lòng Nhị vương gia cũng rất thấp thỏm.
Tính mẫu phi... gần đây cũng đang tức giận với hắn.
Rất nhanh, Nhị vương gia đã tiến cung.
Nhưng mà lại là khóc lóc thảm thiết, thấy Quý Phi liền trực tiếp quỳ xuống, há mồm hét: “Mẫu phi... Ngài phải chủ cho nhi thần...”
“...” Quý phi bị dọa giật nảy mình.
Nhưng Nhị vương gia chân trước quỳ xuống khóc một tiếng, chân sau đã có người đến báo tin cho Quý phi. Thái giám hết mọi chuyện vào tai Quý phi, Quý phi nghe xong, mặt mũi trắng bệch.
Nhìn nhi tử bò tới, Quản quý phi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
“Ngươi... Ngươi lại muốn g.i.ế.c nữ tử Hoa thị?!” Quản Quý phi đột nhiên phát hiện, mình thật sự không hiểu nhi tử mình.
Rõ ràng nhi tử đọc sách không tệ, trước kia bệ hạ hỏi hắn việc học hắn đều có thể đối đáp trôi chảy. Bảo hắn học thuộc lòng không ít sách, điển cố để hắn xem hắn cũng đều nhớ kỹ, vì sao... vì sao còn có thể ngu xuẩn đến mức này?
“Mẫu phi! Không phải nhi tử muốn g.i.ế.c nàng ấy, là nha hoàn của nàng ấy tới ám sát nhi thần trước! Ngài cũng không phải không biết, Hoa Ỷ Phong kia xuất thân từ thổ phỉ, võ công trác tuyệt, nhi thần nhiều thị vệ như cũng không gì nàng ấy! May mà bên cạnh nhi thần có nhiều người, bằng không ngài không còn gặp nhi thần nữa!”
“Ngươi! Ngươi lại muốn lừa ta sao!?” Quản quý phi thật sự tức điên: “Hoa nương có thù oán gì với ngươi? Trừ phi nàng điên rồi, nếu không tuyệt đối không thể nào đến ngươi mảy may! Mấy ngày trước đây thê tử ngươi tiến cung, hai người bọn họ còn trò chuyện với nhau thật vui, càng chưa từng sinh hiềm khích, nàng ấy g.i.ế.c ngươi gì!”
“Nàng ấy điên rồi! Nàng ấy uống rượu, phát điên!” Nhị vương gia một mực chắc chắn: “Cứ một mực rằng mùi hương của nhi thần có độc, hương này nhi thần dùng đã lâu, không có vấn đề gì, mà vì sao người bên ngoài ngửi thấy lại không có chuyện gì cả? Ta thấy chính là nàng ấy phát hiện mình đã sai chuyện, sợ gánh trách nhiệm, nên cố ý hắt nước bẩn lên đầu nhi thần! Mẫu phi, tam đệ và Tiêu Vân Chước rất thân thiết với nhau, Hoa Ỷ Phong lại là đại tẩu tương lai của Tiêu Vân Chước, không chừng bọn họ muốn ta để giúp tam đệ...”
“Bốp!” Quản quý phi bước dài trực tiếp xông tới, trực tiếp cho thân nhi tử một bạt tai.
“Ngươi còn dám vu cáo triều thần!” Quản quý phi chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa: “Tiêu Vân Chước là thần tử do một tay phụ hoàng ngươi cất nhắc! Ha! Vì tam đệ ngươi mà các nàng kết bè kết đảng tới g.i.ế.c ngươi? Sau khi g.i.ế.c ngươi thì sao hả? Hoa Ỷ Phong sẽ phải bồi mạng vì ngươi, các nàng có thể lợi gì!”
“Li nhi à, ngươi thật cho vi nương biết, ngươi... có phải ngươi thật sự hạ độc hay không?! Rốt cuộc ngươi bị ai sai khiến mà lại muốn đi Hoa Ỷ Phong!?”
Nhị vương gia trực tiếp bị mẫu phi tát một cái choáng váng.
Từ nhỏ hắn đã sủng ái, sao có thể chịu cái tát này.
“Nhi thần không hạ độc! Thật sự không!” Hắn ta vội vàng hét lên: “Nhi thần biết, nếu Hoa Ỷ Phong còn sống đi ra ngoài, nhất định sẽ nhi thần không đúng, cho nên nhi thần nhất định phải c.h.é.m tên thích khách này ngay tại chỗ, bằng không ngài và phụ hoàng cũng sẽ không hướng về nhi thần!”
Hoa Ỷ Phong không có lý do gì để g.i.ế.c hắn, hắn thì sao?
Hắn cũng không có lý do hạ độc!
“Ngươi ngươi không hạ độc, ta tin, độc trên người ngươi... từ đâu ra?!” Quản quý phi nghiến răng nghiến lợi: “Vừa nãy thê tử ngươi đã phái người tới đây với ta, Hoa Ỷ Phong một mực chắc chắn mùi hương trên người ngươi có vấn đề! Thứ không rõ lai lịch như , hoàng gia sẽ không tùy tiện dùng. Hương ở trên người ngươi, mùi hương cũng không thơm hơn mùi hương lúc trước, vì sao ngươi đột nhiên đổi nó!”
Bạn thấy sao?