Trên tay Hoa Ỷ Phong m.á.u chảy ròng ròng, vì đau đớn nên miễn cưỡng tỉnh lại đôi chút, lúc này nhị vương gia lại phẫn nộ đứng sang, kéo nhị vương phi sang một bên: “Sao lại có độc? Mùi hương này của ta cũng dùng hai ba tháng rồi, không có vấn đề gì!”
Đồ vật đều là người Quản gia cho, nếu có độc, cuối cùng không thoát khỏi liên quan là ai?
Vương phi hồ đồ!
“Ta thấy chính là Hoa Ỷ Phong rắp tâm người!” Nhị vương gia vội vàng .
Nhị vương phi cũng rất tức giận: “Điện hạ mới là bậy! Hoa nương có lý do gì muốn ta và ngươi đây?! Từ sau khi ta mang thai, vẫn không thích mùi hương trên người ngươi, ta cảm thấy mùi hương này có lẽ thật sự có vấn đề! Hiện tại, lập tức mời đại phu đến!”
Nhị vương phi vừa dứt lời, bàn tay không bị thương của Hoa Ỷ Phong lại nắm chặt kiếm trong tay.
Nha hoàn của nàng ấy rõ ràng càng thêm táo bạo hơn so với nàng ấy. Hoa Ỷ Phong khẽ cắn môi, trực tiếp quay đầu đ.â.m trường kiếm vào bả vai nha hoàn. Dưới đau đớn kịch liệt như thế, nha hoàn này trực tiếp vô lực ngã xuống.
“Vương phi, Hoa thị ta tuyệt đối không có dị tâm!” Hoa Ỷ Phong xong, buông trường kiếm ra, ngược lại bóp chỗ vết thương của mình thật mạnh, mặc cho m.á.u tươi chảy ra.
Nếu hôm nay nàng ấy Nhị vương gia bị thương nửa phần, Hoa gia liền xong rồi.
Tịch Chiếu quận chúa trong m.ô.n.g lung thấy một màn này, trong lòng hơi kinh ngạc.
Quá mạnh mẽ...
Nàng ta cầm cái chén trong tay, hoảng hốt đặt lên bàn, nhất thời không đặt đúng vị trí, cái chén kia trực tiếp rơi trên mặt đất, lăn ra ngoài, phát ra tiếng lạ.
Nhưng lúc này mọi người lại không có tâm tư nàng ta, cả đám đều trốn đi, sợ Hoa Ỷ Phong nổi điên đả thương người khác.
Mà ngay khoảnh khắc cái chén rơi xuống, thị vệ sau lưng nhị vương gia lại bắt đầu hành , cầm kiếm định lướt về phía cổ Hoa Ỷ Phong!
Hoa Ỷ Phong mặc dù bị thương cũng không phải kẻ yếu đợi người c.h.é.m g.i.ế.t., lập tức tránh đi, người kia không chỉ không ngừng, thậm chí giống như không quan tâm mệnh lệnh của Nhị vương gia, tiếp tục thủ!
Nhị vương phi thấy trượng phu sững sờ tại chỗ không biết ngăn cản người ta lại, tức giận đến đau cả bụng, lại vội vàng sải bước về phía sau, vụng về rút ra một thanh trường kiếm, gác ở cổ mình: “Điện hạ! Bắt lấy thị vệ thủ kia! Không cho phép tổn thương Hoa nương mảy may!”
“Ngươi...” Nhị vương gia không hiểu lắm, trong bụng vương phi còn có con của hắn!
Trong lòng Nhị vương gia cực kỳ không thoải mái, lập tức hạ thấp giọng : “Vương phi, chớ có hồ nháo! Ngươi có nghe vừa rồi Hoa Ỷ Phong gì không?!”
Chủ tớ Hoa Ỷ Phong lại muốn ám sát hắn, cho dù hắn trực tiếp kết liễu người thì đã sao?!
Hắn cũng không phạm bất kỳ sai lầm nào, hơn nữa... nếu như bị Hoa Ỷ Phong cắn ngược một cái, hắn còn có Quản thị dùng độc...
Mặc dù hắn cũng cảm giác nguyên nhân Hoa Ỷ Phong nổi điên có thể là bởi vì một ít độc, nếu thật sự tra ra, người sai liền thành hắn!
Hiện tại Hoa Ỷ Phong bị thương, nhiều người nàng ấy thủ như , ở bên ngoài liền Hoa Ỷ Phong say khướt ý đồ hành thích, chẳng phải giải quyết chuyện này hoàn mỹ sao?!
Nhưng vương phi thì ngược lại, lại khuỷu tay hướng ra bên ngoài!
Nhị vương phi có loại cảm giác bất lực thật sâu.
Nàng ấy gác đao kiếm trên cổ mình uy hiếp, Vương gia cũng hoàn toàn không quan tâm!?
Nàng ấy đột nhiên cảm thấy buồn , người người đều hâm mộ nàng ấy là Vương phi, trong lòng nàng ấy lại rõ ràng, Nhị vương gia là người ích kỷ, trong lòng căn bản không có nàng ấy. Nếu chỉ như thế ngược lại cũng thôi, hắn... đọc sách không ít, lòng dạ lại nhỏ đến đáng thương!
Hoa Ỷ Phong này chính là thiếu chủ tử Thông Châu, Thông Châu tuy không phải là pháo đài nắm giữ bao nhiêu tiền lương? Nếu Hoa Ỷ Phong c.h.ế.t ở kinh thành, bất luận là c.h.ế.t ở trong tay ai, tất nhiên đều sẽ Thông Châu bên kia thất vọng phẫn nộ!
Phụ thân nàng ấy là sử quan, từ nhỏ nàng ấy đã đọc thuộc lòng sách sử, cho nên nàng ấy rõ ràng rằng tấm lòng trung thần lương tướng là cần bồi dưỡng. Một chút chuyện nhỏ ở trong mắt thượng vị giả, cũng có thể khiến cho thuộc hạ sinh dị tâm!
Đao kiếm trong tay nhị vương phi, không có bất cứ tác dụng gì.
Trực tiếp bị Nhị vương gia kéo xuống.
Bạn thấy sao?