Đại Tiểu Thư Bị [...] – Chương 4

14

“Là bắt nạt con tôi, con bé giả mạo thân phận người khác?”

Ba Tô Nhụy bước thẳng tới trước mặt tôi.

Tôi thẳng vào mặt ông ta, nhịn không ra tiếng.

Tôi tháo khẩu trang: “Đúng , là tôi đó.”

Em tôi tưởng tôi nổi điên rồi.

Nhưng nó cũng chẳng hơn gì, tức tối trừng mắt ba Tô Nhụy:

“Ông dám phản bội dì tôi à? Tôi đánh chết ông bây giờ!”

Tôi kéo em lại:

“Em trai, bớt giận, ông ta không phải ba chị.”

“Phải không, hai?”

Rõ ràng thấy sắc mặt ba Tô Nhụy từ nghi hoặc chuyển sang hoảng hốt.

Ông ta vừa rồi thấy tôi quen mắt, chưa nhận ra.

Cho đến khi tôi gọi một tiếng “ hai.”

Cả hội trường lập tức rơi vào trạng thái im lặng khó tả vì câu của tôi.

Tô Nhụy thì mặt cắt không còn giọt máu.

Ba ta chỉ tay vào tôi, mặt tím lại:

“Cô, , là…”

“Có chuyện gì thế, hai, sao lắp bắp dữ ?”

Tôi mỉm :

“Muốn dạy dỗ tôi à? Tôi đang nghe đây, ngài cứ .”

Năm tôi mười tuổi, hai tôi từng chuyện trong chốn ăn chơi trác táng, dẫn đến án mạng.

Ông nội — người nuôi tôi từ nhỏ — biết chuyện tức đến phát bệnh, bệnh nặng không qua khỏi.

Trước khi mất, ông nội đã đuổi hai khỏi gia phả, trục xuất khỏi gia đình.

Từ đó về sau, ba tôi và các khi nhắc đến ông ta đều chửi, xem như không có người em này.

Sau đó ông ta bị kết án mười năm tù, nhà tôi cũng cắt đứt liên lạc từ đó.

Tính thời gian thì chắc cũng mới ra tù không lâu.

Tôi đưa mic lên:

“Ôi, hai, ngài ngồi tù mười năm, giờ không nhận ra tôi luôn rồi sao?”

“Tô Nhụy là con ngài hả? Thật không ngờ, năm đó khi vào tù còn chưa có vợ, sao giờ lại có con lớn thế này rồi.”

“Ngài bảo mình với ba tôi giống nhau, sao lại sinh ra đứa con …”

Tôi cố dừng lại giữa chừng, Tô Nhụy tức đến đỏ bừng mặt.

Tôi như không thấy, vẫn tủm tỉm hỏi tiếp:

“Chú hai, một triệu tệ đầu tư cho chương trình này là tiền của ngài à?”

“Chả trách lúc tôi hỏi ba tôi, ba không biết gì về vụ đầu tư này của tập đoàn Tô. Tôi còn thắc mắc mãi, sao khoản đầu tư lớn mà ba tôi lại không biết.”

“Hoá ra là nhờ ngài, hai à. Năm đó ra án mạng khiến ông nội tôi tức chết, giờ vừa mới ra tù đã rút một triệu đầu tư, lại còn có thêm con riêng.”

“Ngài đúng là giỏi thật.”

“Ầm!” Một tiếng nổ như sấm vang khắp hội trường.

Cánh cửa vốn đóng chặt lại mở ra lần nữa.

Ba mẹ tôi đến rồi.

15

Tôi thấy ba mẹ dừng lại ở cửa, về phía sân khấu.

Ba tôi và hai là em sinh đôi, hai người giống nhau gần như đúc khuôn, từ nhỏ cảm rất tốt.

Sau này khi ông nội qua đời, ba tôi oán giận hai mãi không thôi.

Bây giờ vừa gặp lại, chắc cũng cần thời gian để trấn tĩnh.

Tôi sang Tô Nhụy, đổi tay cầm mic:

“Cô tên là Tô Nhụy đúng không? Có biết tại sao bấy lâu nay không ai bóc con độc nhất của đại gia họ Tô là ai không?”

“Vì mục tiêu của dân hóng hớt đã sai từ đầu.”

“Con nhà họ Tô vốn không mang họ Tô.”

“Cô ấy theo họ mẹ là họ Nhan, tên là Nhan Tô! Nếu cũng mang họ Nhan thì hay rồi, ít nhất khi người ta muốn giả mạo còn phải do dự vài phút.”

“Mà vài phút đó đủ để tìm cái lỗ nào chui rồi đấy, Tô.”

Khán phòng im lặng mấy giây, MC run run hỏi:

“Cô Nhan, tên đầy đủ của là…?”

Tôi mỉm nhàn nhã:

“Nhan Tô.”

……

“Trời ơi! Nghe Nhan Tô không giống đang dối, lẽ nào Tô Nhụy thật sự là giả mạo?”

“Mặt dày thật, đâu phải con ruột của đại gia, chỉ là con riêng của em trai đại gia mà dám mạo danh con nhà giàu để lừa thiên hạ.”

“Nếu tôi mà có gan như thì bài tập tôi ném hết xuống cống rồi!”

“Chuẩn luôn! Thảo nào tổng giám đốc Hách thân thiết với Nhan Tô như , mới hợp lý chứ.”

“Đúng thế, hồi nãy chắc chắn Tô Nhụy bậy, còn bảo không đính hôn gì đó.”

“Tổng giám đốc Hách chắc chắn đã đính hôn với con đại gia rồi, mà con ấy chính là Nhan Tô, hai người là vợ chồng chưa cưới, thân thiết là phải.”

“Các người im đi! Nhụy bảo không hề dối!”

“Đúng đó, Nhụy bảo chỉ là bị ông bố từng đi tù kia lừa thôi.”

“Thử hỏi ai mà không hoang mang khi thấy ba mình giống hệt ảnh đại gia trên mạng?”

“Tội nghiệp Nhụy bảo, bị chính cha ruột của mình lừa sâu như .”

“Buồn thật, fan giống y thần tượng, Tô Nhụy thế nào thì fan cũng thế.”

“Tôi ghét Tô Nhụy lâu rồi, hồi trước đội mác con đại gia mà chèn ép biết bao nhiêu tài năng, giờ cuối cùng cũng có người trị ta!”

“Đừng cãi nữa, tập đoàn Tô – lâu rồi không lên tiếng – vừa ra thông báo rồi, họ không quen biết Tô Nhụy, con chủ tịch họ không mang họ Tô mà họ Nhan~”

“Ha ha ha, có tuyên bố chính thức rồi nhé, tôi thay Tô Nhụy và đám fan ruột của ta câm nín hai phút trước.”

Khán giả và bình luận trên livestream bàn tán rôm rả, thì bỗng Tô Nhụy hét toáng lên.

“Không thể nào!” Cô ta buông tay cha mình, cố cứng miệng hét lớn:

“Cô cũng là đồ giả mạo!”

“Tôi với con đại gia là cháu cùng ông nội, tôi có mạo danh thì đã sao? Đây là chuyện riêng của chị em tôi! Còn thì toàn dối!”

“Sao con độc nhất của đại gia lại không mang họ Tô? Chỉ có kẻ ngốc mới tin! Ba, ba có biết ta không? Cô ta chắc chắn không phải con của bác cả!”

Chú hai tôi há miệng, không thốt nên lời.

Ba tôi lên tiếng thay ông ta:

“Nhan Tô chính là con tôi!”

16

Mọi ánh mắt lập tức về phía phát ra tiếng .

Ba mẹ tôi tay trong tay bước vào.

Họ thường xuyên cùng nhau tham gia các hoạt từ thiện, gương mặt này chính là minh chứng rõ nhất.

Lần này không còn ai dám cãi nữa.

Tôi bước đến cạnh ba mẹ.

“Ba mẹ, hai người tới rồi à.”

“Dì, dượng, cuối cùng hai người cũng đến, chị con suýt nữa bị bắt nạt chết rồi!”

“…” Cũng không đến mức đó.

Nhưng mấy cái tát lúc nãy đánh thật sự rất đau, lòng bàn tay tôi vẫn còn đỏ.

Ba mẹ tôi thì lại tưởng thật, tôi đầy thương xót.

Sau đó quay sang hai và Tô Nhụy, mặt không biểu cảm, rõ ràng chẳng muốn với họ một câu nào.

Tôi thấy ba lấy điện thoại ra, vỏn vẹn hai chữ với đầu dây bên kia:

“Tiến hành.”

Nói xong, một hàng cảnh sát ập vào sân khấu, áp giải hai tôi đi.

Mặc ông ta gì, ba mẹ tôi cũng không thèm để ý.

Ba tôi nhỏ giọng giải thích cho tôi.

Cảnh sát bắt hai tôi vì tội giả mạo chữ ký ba tôi trong giấy tờ của tập đoàn, chiếm dụng một triệu tệ, rồi đầu tư cho chương trình này.

Tôi kinh ngạc.

Hóa ra hai thật sự thương con riêng này ghê, vì ta mà dám liều đến mức đó!

Tôi liếc sang Tô Nhụy, lấy máy ghi âm ra, bật lại đoạn lời ta lúc nãy.

“Cô Tô, mấy cái tát này là tự tát, hay để tôi giúp?”

Tô Nhụy cắn chặt môi, bỗng sang ba tôi:

“Bác cả, bác khuyên chị đi, dù gì chúng ta cũng là người một nhà, cần gì khó người nhà chứ?”

Tôi không nhịn , kéo ba tôi ra sau.

Xắn tay áo.

Tự tay tát ta hai cái giòn tan!

Tát xong, Hách Lăng cầm tay tôi xoa xoa:

“Cực cho em rồi~ Tô Tô.”

Cái dáng vẻ vừa đắc ý vừa cuồng vợ của ấy, khiến khán giả bị “trúng đạn” thêm hai phút.

Trời ạ, chẳng ai tổng giám đốc lạnh lùng Hách ngoài đời lại là kiểu chồng cuồng vợ thế này đâu nhỉ?

17

Tát xong, tôi cùng ba mẹ rời khỏi hiện trường.

Không lâu sau, một triệu tệ công quỹ mà hai tôi chiếm dụng đã thu hồi, ông ta cũng bị kết án 20 năm tù vì tội phạm kinh tế.

Ra tù chắc cũng 65 tuổi rồi, gần như cả đời vùi trong tù, đúng là quá “drama”!

MC lúc livestream cố châm dầu vào lửa cũng nhanh chóng bị xử , bị tước vĩnh viễn thẻ hành nghề.

Hắn tìm tôi quỳ gối, khóc lóc cầu xin tha thứ, tôi chẳng buồn để ý, cho vệ sĩ chặn lại rồi quay người bỏ đi.

Không có thẻ hành nghề, sau này đừng hòng quay lại MC nữa.

Công ty đứng sau hắn, chương trình từng cố tạo drama cũng bị cấm sóng, để lại một mớ hỗn độn, đồng thời bị tôi kiện lên toà.

Đừng ra mắt debut, giờ Tô Nhụy còn gánh thêm đống nợ khổng lồ, trở thành đối tượng ai cũng muốn vùi dập.

Vì không trả nổi nợ, mới 20 tuổi ta đã bị liệt vào danh sách “con nợ xấu”.

Đến mức trẻ con thấy ta cũng biết đọc danh hiệu nổi tiếng:

Tô — Giả mạo con đại gia — Cầm đầu chuyện trong show tuyển chọn — Mồm cứng không nhận sai — Con nợ — Nhụy!

Hôm đó, đám fan từng spam bình luận mắng tôi trong livestream sợ bị tôi kiện, liền nhanh chóng đăng video xin lỗi công khai trên mạng.

Tôi xem qua một lượt, rồi giao hết cho luật sư nhà tôi xử lý.

Có thể kiện thì kiện hết, đừng hòng thoát!

Đội ngũ chương trình cũng đăng lời xin lỗi online, sợ tôi sẽ truy trách nhiệm tiếp.

Nhưng xin lỗi suông thì đâu có xong? Tôi còn cố ý dặn luật sư theo sát vụ này, khởi kiện đòi bồi thường, không sót bước nào!

Sau vụ này, tiếng tăm của cả đám liên quan đều thối hoắc, sau này khỏi mong ngóc đầu dậy trong giới.

Xong xuôi vụ giả mạo, Hách Lăng mò đến nhà tôi, quấn lấy đòi tôi ở bên .

Nhưng tôi chẳng rảnh để tiếp , tôi còn phải viết luận văn hu hu.

Tôi bắt ngồi cách tôi một mét, rồi mở laptop tiếp tục cắm đầu gõ, gõ đến mức bàn phím bắn cả tia lửa.

Ai hiểu chứ! Hạn nộp luận văn còn hai ngày, mà tôi mới viết có 200 chữ!

Để lật mặt Tô Nhụy mà tốn từng đó thời gian, đúng là nể mặt ta lắm rồi đó!

[Hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...