Không phải vì lời của Xuyên đại sư.
Mà vì tôi nghe thấy tiếng bước chân.
“Tiểu thư ngồi đây gì ?”
Là quản gia Giang Đồng.
Nhìn gương mặt đó, đầu tôi đau như muốn vỡ.
“Giang Đồng…”
“Tiểu thư?”
“Giang Đồng, gì bên cạnh vợ tôi ?”
Tạ Sơ Đình đứng sau lưng quản gia, như một bóng ma, sắc mặt không tốt chút nào.
Giang Đồng cúi đầu, lùi lại vài bước: “Xin lỗi cậu chủ, tôi chỉ thấy tiểu thư có vẻ không khỏe.”
“Vậy sao, giờ có thể rời đi rồi.”
Tạ Sơ Đình sải bước đến, bế thốc tôi lên.
Tôi vòng tay ôm lấy , liếc về phía Giang Đồng từ xa, rồi ghé sát tai giải thích:
“Lần này em ta vì thấy hơi rợn người, đừng lại hiểu lầm nữa.”
Tạ Sơ Đình khẽ: “Trong mắt em, chẳng lẽ là chó điên sẵn sàng phát điên mọi lúc mọi nơi sao?”
Tôi thầm nghĩ, nếu không phải thì ai vào đây.
Bất giác nhớ đến đêm trong vườn hồng, mặt tôi đỏ bừng, không thêm gì nữa.
10
Giang Đồng nhanh chóng bị sa thải.
Lý do của Tạ Sơ Đình là: “Nếu em thấy rợn thì không cần người này nữa.”
Biệt thự rộng lớn không còn bóng người, chỉ còn một con quỷ là tôi, cùng "chủ nhân" Tạ Sơ Đình.
Thoáng chốc đã vào đông, Tạ Sơ Đình đang chơi với robot hút bụi trong phòng khách.
Tôi co ro trên sofa, lén lút nhắn tin với Xuyên đại sư.
[Tiểu Thiên: Tôi thật sự không thể ra ngoài, không thể đến đây sao?]
[Xuyên: ? Tôi tới để bị chồng mắng à?]
Tôi nghiến răng: [Thế có biết người tên Hứa Thiên không?]
[Xuyên: Tôi phát hiện con quỷ nhỏ coi tôi như người tra sổ hộ khẩu . Tôi chỉ mới quen Tạ Sơ Đình hai năm trước. Làm sao tôi biết là Phương Thiên, Hứa Thiên hay Tôn Thiên, Lý Thiên.]
[Xuyên: Nếu thật sự tò mò, tự đi hỏi ta giấu chuyện gì đi.]
Người đàn ông đang mặc áo len mỏng cổ cao màu đen, quay lưng về phía tôi.
Điện thoại của ta nằm ngay trên bàn trà.
Tai tôi ù đi dữ dội.
Rất muốn… rất muốn trộm.
Muốn trộm nó, mỗi ngày thử một lần mật khẩu, đến khi mở .
Tôi vươn ngón tay ra, thì Tạ Sơ Đình đột nhiên lên tiếng: “Tết này phải về nhà, bà nội bị bệnh, phải đi thăm bà.”
Tôi ngẩn người, nghĩ đến lời của Trì Tư Nhuận. Vì ở bên tôi, hẳn đã xung đột với nhà họ Tạ.
"Được, em ngoan ngoãn ở nhà đợi ." Tôi vừa đáp vừa cúi đầu nhắn cho Xuyên: [Tết có thể ra ngoài.]
Tạ Sơ Đình lại : “Tất nhiên Vợ phải đi cùng rồi, để em ở một mình sao yên tâm.”
"Hả… Em, em cũng phải về nhà à?" Tôi vội ấn ngón tay lên dòng tin nhắn vừa soạn, rút lại ngay lập tức.
Tôi không hiểu Tạ Sơ Đình đang nghĩ gì.
Anh vén tóc mái lòa xòa trước trán, quay người lại với tôi: “Đám cưới của , chẳng lẽ toàn là người lạ?”
Vì thân phận của tôi, Tạ Sơ Đình vốn không muốn mời gia đình hay bè, định bỏ tiền người lạ đến nhóm khuấy không khí trong lễ cưới.
“Nhưng người nhà có muốn thấy em không…?”
Tạ Sơ Đình hoàn toàn không biết những lời tức giận mà Trì Tư Nhuận với tôi.
Anh luôn không cho tôi tiếp với người khác, ngoại trừ ngày đổ bệnh, đó là một lần ngoại lệ.
Người nhà , và Trì Tư Nhuận, có lẽ đều mang thái độ giống nhau đối với tôi.
“Anh phải quan tâm họ có muốn hay không à?”
Tôi sững người.
“Chỉ cần dẫn em gặp bà nội , ngoài bà ra, không để ý ai cả.”
Đây là lần đầu tiên.
Tôi nghe từ miệng Tạ Sơ Đình những lời đầy căm hận như .
11
Tôi nghĩ chắc chắn Tạ Sơ Đình đã báo trước với gia đình mình.
Nếu không, sao ba mẹ khi thấy tôi lại giữ thái độ ôn hòa, như lần đầu gặp, mỉm với tôi:
“Cháu là của Đình Đình đúng không?”
Tôi cứng người đáp lại, ánh mắt liếc về phía Trì Tư Nhuận đang ngồi bên bàn bát tiên.
Thư ký của Tạ Sơ Đình, ngay cả Tết cũng phải đi theo ông chủ sao?
“Tư Nhuận, qua đây chào chị hai của con.”
Trì Tư Nhuận thật sự lên tiếng: “Chào chị dâu.”
Bàn tay giấu dưới lớp áo len của tôi siết chặt lấy Tạ Sơ Đình. Anh ôm vai tôi, bước ngang qua Trì Tư Nhuận và ba mẹ , :
“Chúng con đã ăn cơm tất niên rồi, không tiện ở lại trò chuyện lâu.”
Phía sau, ba mẹ nhà họ Tạ không thêm gì.
Tạ Sơ Đình dẫn tôi ra sân sau.
Bà nội chân không tiện đi lại, đang ở trong căn phòng phía sau sân.
Tôi kéo nhẹ áo Tạ Sơ Đình, đoán tôi muốn hỏi gì, nhàn nhạt :
“Trì Tư Nhuận là em trai kế của , đó là mẹ kế của cậu ta, không phải mẹ .”
“Ba là ở rể, còn mẹ đã qua đời rồi.”
Những bí mật của một gia tộc danh giá đột ngột hé lộ.
Bước chân tôi chậm lại một nhịp.
Anh kể bằng giọng đều đều, không nghe ra cảm :
“Anh mang họ mẹ, bà nội thực ra là bà ngoại . Nhà họ Tạ từ đời này qua đời khác đều chỉ nhận con rể. Đến đời mẹ , cưới phải kẻ không ra gì, mất mạng, mất tiền, nhà họ Tạ cũng sắp đổi thành họ Trì rồi.”
Bạn thấy sao?