Đại Sư, Vợ Tôi [...] – Chương 5

Nghe từ nhỏ ta đã lớn lên cùng Tạ Sơ Đình, thời đại học còn nhận lương để sang Mỹ học chung, chăm sóc cho cậu út nhà họ Tạ.

Khi cửa mở, thấy tôi, ta ngẩn người:

“Anh Đình đâu rồi?”

Tôi xé gói thuốc cảm cúm trên bàn, pha một ly nước ấm.

“Anh ấy bị sốt, đang ở trong phòng ngủ. Anh cứ vào thẳng đi.”

Thời tiết giao mùa giữa thu và đông, đêm qua Tạ Sơ Đình trở về bị mắc mưa, hôm nay cả người đã đổ bệnh nằm trên giường.

Trì Tư Nhuận kéo rèm cửa sổ nặng nề:

“Tình trạng của ấy kéo dài bao lâu rồi?”

Trong lúc tôi đi pha thuốc, Tạ Sơ Đình đã ngủ thiếp đi.

Tôi nắm chặt ly nước: “Sốt từ sáng nay.”

Lông mày ta hơi nhíu lại: “Chưa gọi bác sĩ gia đình sao?”

Hôm nay quản gia không có ở đây.

Trong nhà chỉ có tôi và Tạ Sơ Đình, mà điện thoại của ấy có cài mật mã tôi không biết.

Còn tôi, bản thân cũng không có điện thoại.

Trì Tư Nhuận không định truy hỏi thêm, ta bấm số gọi cho bác sĩ gia đình của nhà họ Tạ.

“Phiền em lấy giúp tôi nhiệt kế.”

Tôi đứng đờ người, hơi lúng túng: “Em... em không biết để ở đâu.”

Ánh mắt ta sau khi nghe xong câu trả lời của tôi trở nên khó hiểu hơn.

“Nói thật nhé, tôi vừa kiểm tra qua. Thuốc cảm mà em pha đã hết hạn nửa năm rồi, sao em còn cho ấy uống thứ này?”

Trì Tư Nhuận liếc điện thoại, giọng nhẹ như gió thoảng: “Có đôi lúc tôi thật không hiểu nổi ấy.”

Cổ họng tôi khô khốc, hai tay ôm lấy ly nước, nước không nóng, đủ khiến tay tôi đau rát.

Tựa như tôi cũng đang sốt: “Xin lỗi... em không biết...”

Anh ta không gì thêm với tôi nữa.

Tôi cúi đầu sắp xếp tài liệu mà Tạ Sơ Đình cần dùng.

Cho đến khi bác sĩ đến, tiêm truyền dịch cho Tạ Sơ Đình đang mê man, tôi vẫn đứng yên ở đó, tay vẫn cầm cốc thuốc quá hạn.

Trì Tư Nhuận xoa xoa trán, : “Cô Hứa, ra ngoài với tôi một chút không?”

Chiếc cốc tuột khỏi tay tôi, rơi thẳng xuống đất.

Chất lỏng màu nâu bắn tung tóe lên thảm, ướt quần tôi.

Tôi ngẩn người, ta hỏi: “Anh vừa gọi tôi là gì?”

“Vậy muốn tôi gọi là gì? Tạ phu nhân?”

Khuôn mặt ôn hòa của Trì Tư Nhuận thoáng hiện chút chế giễu nhẹ.

Dường như sự kiên nhẫn của ta đối với tôi cũng đã chính thức cạn kiệt.

7

“Tôi sẽ ngắn gọn thôi. Tôi đã với Tạ về việc hai người quay lại với nhau. Nhưng các người muốn kết hôn... là điều không thể. Cô trước đây đối xử với ấy như thế nào, có thể không nhớ, tôi nhớ rất rõ.”

“Ngay cả khi bỏ qua chuyện đó, tự lại trạng thái tinh thần hiện tại của mình đi. Cô có thích hợp để hẹn hò không? Cô không chỉ mất trí nhớ mà còn không thể tự chăm sóc bản thân. Anh ấy gặp chuyện, có thể gì cho ấy? Anh ấy sốt cao 40 độ, thuốc cảm pha lại là thuốc đã hết hạn. Nhiệt kế không tìm . Bác sĩ cũng không gọi đến...”

Trì Tư Nhuận một hơi dài, tôi, giọng thoáng ngừng lại:

“Cô cũng đừng trách tôi quá lời. Tôi không có ý trách móc người bệnh, tôi chỉ đứng trên góc độ một người , nghĩ rằng ấy không nên gánh thêm một gánh nặng như .”

Anh ta đưa cho tôi một chiếc khăn giấy. Tôi không nhận.

Tôi đẩy ta ra, như mất hồn mà chạy ra ngoài, miệng lẩm bẩm:

“Được.”

Trì Tư Nhuận là từ nhỏ của Tạ Sơ Đình.

Anh ta gọi tôi là “Cô Hứa.”

Nhưng quản gia Giang Đồng, và cả nhân viên cửa hàng lần trước, họ đều gọi tôi là “Cô Phương.”

Tôi không nhớ mình tên gì.

Hôm tôi hóa thành quỷ, tỉnh lại thì đã không còn ký ức.

Tạ Sơ Đình cũng chưa từng gọi tên tôi. Anh ấy gọi tôi là “cục cưng” gọi tôi là “vợ.” Anh ấy đã đặt cho tôi một cái tên, gọi là Phương Thiên.

“Trời cao cao vô tận, đất dày dày vô biên. Cục cưng của chúng ta phải giống như trời đất, đời đời kiếp kiếp, vô tận vô biên.”

Thế nên tôi luôn tự gọi mình là Phương Thiên.

Nhưng “quay lại” nghĩa là gì?

“Trước đây tôi đối xử với ấy thế nào” lại là gì?

“Bọn họ đều nhớ rõ” là sao?

Đầu tôi đau nhức như muốn nổ tung, tôi lại không thể nhớ ra bất kỳ điều gì.

Ký ức sâu đậm nhất chỉ là cảnh tôi bị chặt thành nhiều mảnh, nằm trong một chiếc vali.

Là ai đã kéo khóa chiếc vali đó?

Lại là ai đã mang tôi đến căn hộ cho ?

Tôi không thể nhớ ra.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống hai bên má.

Tôi cảm nhận những giọt nước mắt không còn hơi ấm, thu mình trong bụi hoa hồng, giống như ngày tôi chết, cuộn mình trong chiếc vali.

“Vợ à, sao lại trốn ở đây mà khóc?”

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng, cùng ánh sáng của đèn pin, phủ lên người tôi.

Tôi giơ tay che mắt, bộ não uể oải nhận thức thời gian.

Mặt trăng đã lên, là một ngày đã trôi qua.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...